Chương 7 - Sau Khi Nữ Chính Truyện Nam Chủ Thức Tỉnh

"Giang Đại tiểu thư." Tạ Diễn đang cúi đầu viết bỗng ngẩng lên, giọng có chút bất lực: "Ngươi cứ nhìn ta chằm chằm thế này, ta thấy áp lực lắm."

Ta vẫn giữ tư thế hai tay chống cằm nhìn hắn, liếc thấy vành tai đỏ ửng của hắn, trong lòng thầm cười khúc khích, giọng điệu nhẹ nhàng.

"Tại vì ngươi đẹp đó. À mà, gọi ta là Tiểu Nhu đi. Ta không gọi ngươi là Tạ thiếu hiệp nữa, sao ngươi cứ gọi ta là Giang Đại tiểu thư hoài vậy."

Nghe vậy, Tạ Diễn đặt bút xuống. Đột nhiên cúi người về phía trước, hơi thở thanh mát của hắn lập tức bao trùm lấy ta.

Gương mặt chúng ta kề sát nhau, hắn nói: "Được thôi, Tiểu Nhu. Nhưng mà, ta đẹp trai đến vậy sao?"

Âm cuối hơi cao lên, là giọng điệu trêu ghẹo quen thuộc.

Tim ta lại không nghe lời mà đập nhanh, nghiêng người ra sau, kéo giãn khoảng cách giữa chúng ta.

Ta lắp bắp thúc giục: "Ngươi, ngươi mau viết đi. Viết xong chúng ta còn phải đi cùng Hàn bá phụ truy tìm manh mối nữa."

Nhắc đến chuyện chính, sắc mặt Tạ Diễn lại trở nên nghiêm túc. Hắn cầm bút lên tiếp tục viết.

Viết được một lúc, hắn đột nhiên hỏi ta: "Tiểu Nhu, ngươi thích gì?"

Trong lòng ta vừa phấn khích vừa ngượng ngùng, phải chăng Tạ Diễn định tặng quà cho ta?

"Ta thích nhiều thứ lắm, quần áo đẹp, trang sức ta đều thích." Trong lòng ta thầm bổ sung: "Ngươi đẹp trai, ta cũng thích."

Tạ Diễn lại lắc đầu: "Ta đang hỏi thứ mà trong thâm tâm ngươi thực sự yêu thích, muốn có được là gì?"

Thần sắc hắn nghiêm túc, khiến thái độ của ta cũng trở nên đứng đắn.

Nhớ đến tác giả thỉnh thoảng ngưng cập nhật và vòng lặp thỉnh thoảng xuất hiện rồi biến mất, ta suy nghĩ một chút rồi mở lời: "Tự do chăng? Ta muốn tự do, tự do thực sự."

Sau khi ta nói ra câu trả lời, ánh mắt Tạ Diễn lập tức trở nên phức tạp.

Ta không hiểu được, nhưng vẫn cảm nhận được nỗi buồn và chút gì đó áy náy hắn đang giấu giếm.

Đây là lần thứ hai ta thấy Tạ Diễn đau buồn như vậy, lần đầu tiên là khi hắn xin lỗi ta. Nhưng tại sao chứ?

Ta tưởng mình đã nói sai điều gì, khiến hắn liên tưởng đến ký ức không vui.

"Ta chỉ nói bừa thôi, đừng suy nghĩ nhiều. Cha mẹ ta yêu thương ta như vậy, cần gì tự do chứ, ta còn muốn họ quản lý ta mãi mãi ấy."

Nghe vậy, Tạ Diễn xoa đầu ta, lại nói khẽ: "Xin lỗi."

"Tại sao lại xin lỗi? Tạ Diễn, ngươi sao vậy?"

"Bởi vì. . ." Giọng Tạ Diễn trầm xuống.

Bàn tay đặt trên đầu ta bỗng tăng thêm lực, trong chớp mắt đã biến mái tóc ta thành ổ gà, sau đó hắn lập tức chạy biến.

Ta tức giận: "Tạ Diễn! Ngươi lại trêu ta!"

Tạ Diễn này thật là quá đáng mà!

10

Tin đồn mới nhất giang hồ, nửa sau của "Thiên Tàn Thủ" đã bị Ma giáo cướp được trước. Tác phong hành động của Ma giáo vốn tàn nhẫn, nếu bọn chúng lại tu luyện thêm "Thiên Tàn Thủ" nữa, ắt sẽ gây họa cho toàn bộ võ lâm.

Trong nhất thời, các môn phái lớn nhỏ trong giang hồ đều tập hợp dưới sự dẫn dắt của đương kim minh chủ võ lâm Yến Thành, chuẩn bị cùng nhau bao vây diệt trừ Ma giáo.

Là trang chủ của Tàng Kiếm sơn trang, đương nhiên cha ta cũng không thể không tham gia, nhưng phần lớn vẫn là vì Ma giáo đã bắt cóc ta hai lần trước đó.

Cha ta biết được chuyện này lập tức nổi trận lôi đình, vì an nguy của ta, ông ấy quyết định phải nhổ cỏ tận gốc.

Đúng lúc ta đang hăng máu, chuẩn bị thi triển kiếm thuật tuyệt vời của mình để đánh cho Ma giáo một trận, Tạ Diễn nhân lúc lúc mọi người không chú ý, kéo ta đi.

Hắn dẫn ta đi vòng đi vèo một lúc, cuối cùng nhảy vào phủ minh chủ.

Cái đầu nhỏ thông minh của ta lập tức phát hiện ra điểm bất thường.

Thông thường, phủ minh chủ có Yến Thành trấn giữ chỉ có hai ba tên hộ vệ, nhưng hôm nay, phần lớn người trong phủ minh chủ đều đã được Yến Thành dẫn đi tấn công Ma giáo.

Theo lý thuyết, người ở lại phủ minh chủ sẽ ít hơn, nhưng hiện tại, việc canh gác còn nghiêm ngặt hơn cả ngày thường.

Ta theo Tạ Diễn tránh được hết đợt tuần tra này đến đợt tuần tra khác, cuối cùng lẻn vào được phòng của Yến minh chủ.