Chương 10 - Sau Khi Nữ Chính Truyện Nam Chủ Thức Tỉnh
Khi thế giới hoạt động trở lại, Tạ Diễn lại biến thành con rối không có suy nghĩ như ban đầu, chỉ còn lại hương thơm thanh khiết đặc trưng quanh người hắn.
Hắn đã đi rồi.
Cuối cùng ta cũng không kìm được nữa, òa khóc nức nở: "Tạ Diễn, ta không cần tự do nữa, ta cần chàng."
Tạ Diễn thật là quá tệ.
Ngay cả cơ hội nói câu cuối cùng cũng không cho ta.
13
Rốt cuộc ta vẫn gả cho Tạ Diễn.
Dù giờ đây hắn chỉ là một con rối không có suy nghĩ, dù hắn sẽ không bao giờ. . . yêu ta.
Thế giới này đã thực sự sống dậy, nhưng người ta yêu lại vĩnh viễn rời xa.
Nên ta nghĩ, bây giờ ta cứ gả cho Tạ Diễn, mỗi khi nhớ hắn, được nhìn gương mặt này cũng không tệ lắm.
Mỗi ngày ta đều nói chuyện rất nhiều với con rối Tạ Diễn, có khi kể chuyện giang hồ thú vị, có khi nói về hành trình của ta hôm nay.
Dù biết hắn sẽ không đáp lại, nhưng ta vẫn vui vẻ làm điều đó mà không biết mệt.
Ngày tháng cứ thế trôi qua, bình lặng không gợn sóng.
Có lẽ do ta đã quá nhớ Tạ Diễn, đến nỗi cảm thấy con rối Tạ Diễn bây giờ ngày càng giống hắn.
Đôi khi trong phút giây mơ hồ, ta tưởng như hắn đã trở về.
Nhưng khi ta nhìn lại con rối Tạ Diễn, cảm giác đó lại biến mất.
Tối hôm ấy, ta vẫn trò chuyện một chiều với con rối Tạ Diễn như thường lệ, nhưng không có cốt truyện thúc đẩy, hắn vẫn không có bất kỳ phản ứng nào.
Thấy đã đến giờ, ta đứng dậy về phòng đi ngủ.
Nhưng nửa đêm, ta chợt tỉnh giấc.
Ta mơ thấy Tạ Diễn trở về, nhưng rồi lại biến mất ngay lập tức.
Trong mơ vui sướng bao nhiêu, tỉnh dậy lại buồn bấy nhiêu.
Ta vốn muốn khóc, nhưng đột nhiên nhìn thấy con rối Tạ Diễn đang đứng bên giường.
Tim ta bắt đầu đập dữ dội, không phải vì sợ hãi, mà là một sự phấn khích đang kìm nén trong lồng ngực.
Nhớ đến giấc mơ vừa rồi, ta nhìn vào mắt con rối Tạ Diễn.
Hắn đang lặng lẽ nhìn ta, ánh mắt ấy thật quen thuộc.
Ta có chút không dám tin, cảm thấy không chân thực.
"Tạ Diễn?" Ta thử gọi.
Đáp lại ta là những nụ hôn nồng nhiệt cuồng loạn, trong cử chỉ của Tạ Diễn tràn ngập sự chiếm hữu và dục vọng mãnh liệt.
Trong khoảnh khắc hắn và ta tách ra, ta thở hổn hển hỏi: "Sao lại quay về?"
Tạ Diễn vừa hôn lên xương quai xanh của ta, vừa khàn giọng nói: "Ta đã nghĩ sai rồi. Giang Vũ Nhu, ta yêu nàng."
Được tỏ tình, đương nhiên ta rất vui, nhưng một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, ta lại hỏi hắn: "Chàng chắc chắn đây không phải là ảo giác do cốt truyện thúc đẩy chứ?"
Tạ Diễn trực tiếp dùng hành động để chứng minh với ta.
Hắn đè ta xuống giường, ghé sát tai ta thì thầm: "Cứ để cái cốt truyện chết tiệt đó gặp ma đi!"
Hết chính truyện -
14
Ngoại truyện: Góc nhìn của Tạ Diễn
Ta tên là Tạ Diễn, là một người đã bị chứng thiếu thiếu tình cảm bẩm sinh.
Bác sĩ khuyên ta nên tìm hiểu và học hỏi tâm lý của nhiều nhân vật khác nhau, cố gắng đồng cảm với cảm xúc trong những sự kiện xảy ra.
Vì vậy, ta bắt đầu thử viết tiểu thuyết, trải nghiệm cái gọi là nhân tình thế thái trong quá trình sáng tác.
Nhưng đáng tiếc, phương pháp điều trị này không phù hợp với ta.
Dù có thể nghĩ ra những tình tiết éo le, nhưng nhân vật dưới ngòi bút của ta vẫn luôn thiếu điều gì đó.
Ta tạo ra cho họ những thiết lập nhân vật khác nhau, nhưng họ vẫn bị gò bó trong khuôn mẫu cố định phẳng lặng.
Cuối cùng, ta vẫn quyết định dừng bút. Nhưng không ngờ, một ngày nọ tỉnh dậy, ta phát hiện mình đã biến thành nhân vật Tạ Diễn trong tác phẩm của chính mình. Chỉ khi hoàn thành cốt truyện trong dàn ý, bổ sung hết toàn bộ nội dung, ta mới có thể trở về thế giới ban đầu.
Vì sức mạnh của cốt truyện thúc đẩy, ta đã cứu được nữ chính Giang Vũ Nhu do chính ta tạo ra.
Ban đầu khi viết nhân vật này, mục đích là để cảm nhận tình yêu, nhưng dù đã trở thành Tạ Diễn trong sách, ta cũng không thể yêu nhân vật trước mặt một cách bình thường.
Vì vậy, dù phát hiện ra nàng có đôi chút khác biệt so với thiết lập nhân vật nữ chính của t, ngoài việc cảm thấy thú vị, ta cũng chẳng để tâm gì khác.
Ta chỉ đơn thuần cho rằng, đây là hiệu ứng cánh bướm do ta, tác giả của bộ truyện, xuyên vào bộ truyện gây ra.