Chương 12 - SAU KHI MẤT TRÍ NHỚ, TÔI VÀ KẺ THÙ SINH ĐƯỢC BẢY ĐỨA CON!
Trong nhã gian có mấy cậu ấm, vừa trẻ vừa đẹp lại miệng ngọt.
Ta ngồi uống rượu buồn, xung quanh ca múa rộn ràng, tiếng đàn sáo không dứt, mọi người đều bận rộn, ta cũng vậy.
A Tùy cùng ta uống rượu đào, uống đến say mèm.
Đến khi trăng lên ngọn liễu, chúng ta mới rời lầu.
Khi trở về nhà, thấy đèn đã tắt, ta mò mẫm vào trong nhà, nhẹ nhàng kéo chăn định ngủ.
Lại thấy Ngao Tầm cởi trần, ngồi thẳng lưng dựa vào đầu giường, nhìn chằm chằm vào ta, không nói một lời.
Ta khô cổ họng, nói năng lắp bắp: "Ngươi, ngươi sao chưa ngủ?"
"Đợi nàng."
Ta lắp bắp: "Ồ, vậy thì ngủ thôi."
"Người nàng đầy mùi rượu đào."
"Ta và A Tùy uống chút rượu."
Ngao Tầm lại nói: "Người nàng còn dính mùi hương của người khác."
"Chắc là của A Tùy."
Ta chột dạ, vừa ngồi xuống, Ngao Tầm đã đè ta xuống giường, kéo tay ta qua đầu giữ chặt, rồi bắt đầu cắn cắn.
"Không đúng, mùi hương này rõ ràng chỉ có ở Bách Yêu lâu."
Ta không đáp lại, dùng sức đẩy chàng ấy ra.
Ngao Tầm dừng lại, im lặng một lúc, mắt đỏ lên: "Nương tử, nàng chán ghét ta rồi sao?"
"Nương tử, mấy ngày nay nàng luôn tránh ta, có phải ta làm sai điều gì không?"
"Nương tử, nàng không thích ta nữa sao?"
Ngao Tầm càng nói càng uất ức, mắt càng đỏ, giọng nói nghẹn ngào như sắp khóc.
Ta dừng lại, nhìn Ngao Tầm. Chàng ấy rõ ràng là một con rồng tốt, vậy mà lại khóc như chó.
Nghe chàng ấy nói, lòng ta đau nhói, ta lao vào lòng chàng ấy , từng chút một hôn lên nước mắt, hôn lên hàng mi run rẩy của chàng ấy , nói: "Xin lỗi."
Ta vùi mặt vào lòng chàng ấy , nói: "Ta không ghét ngươi."
"Nương tử, ta cũng thích nàng." Ngao Tầm ôm chặt lấy ta, như ôm báu vật hiếm có, nhẹ nhàng nhưng chặt chẽ, như sợ bị cướp mất.
16
Ta đã hiểu ra.
Chúng ta đều mất trí nhớ, nhưng mười năm bên nhau là thật.
Hơn nữa chúng ta còn có bảy quả trứng.
Ta vòng tay qua cổ Ngao Tầm, ngẩng đầu hôn mạnh lên môi chàng ấy .
Nếu chàng ấy chưa nhớ ra, thì ta cũng không cần lo lắng.
Vì vậy ta quyết định tận hưởng hiện tại.
Ngao Tầm nghe thấy ta nói, ta thích chàng ấy .
Mắt chàng ấy sáng lên, lập tức không khóc nữa, nhưng mắt vẫn đỏ.
Anh ấy ôm chặt lấy ta.
Đêm khuya, chúng ta đang rất vui vẻ.
Ngao Tầm đột nhiên dừng lại, chàng ấy hỏi ta: "Nương tử, nàng nghe thấy không?"
Một loạt âm thanh vang lên: “Rắc, cạch, lách cách, bụp——”
Chúng ta cùng quay đầu nhìn.
Chỉ thấy một quả trứng rồng tròn trịa từ bàn cạnh giường rơi xuống, vỡ tan tành.
Từ vỏ trứng chui ra một con rồng nhỏ, thân đen, râu trắng, một sự kết hợp đen trắng.
Nó ợ một cái, tò mò nhìn chúng ta.
Là Long Đại.
Nó nở rồi!
Ta và Ngao Tầm sững sờ, cùng ngồi bật dậy.
Ngao Tầm là người đầu tiên tỉnh lại, chàng ấy chỉnh lại quần áo, rồi nhặt con rồng nhỏ lên, đưa đến trước mặt ta.
Ta đưa tay chạm vào đầu nó, rồng nhỏ tò mò đưa móng vuốt nhỏ ra, nhẹ nhàng móc vào ngón tay ta, như biết ta là mẹ nó.
Ngao Tầm cũng đến gần, nhẹ nhàng chạm vào thân rồng nhỏ, mắt đầy vẻ dịu dàng.
Long Đại là rồng đực.
Vì vậy Ngao Tầm đặt tên cho nó là A Giáp.