Chương 6 - Những Lo Lắng và Niềm Vui - Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Gặp Phải Tra Nam

6.

Đồ trong phủ công chúa bị ta đập hơn phân nửa.

Hạ nhân quỳ dưới hiên, không ai dám nói chuyện .

Ta nhặt chiếc chén lưu ly cuối cùng, hung hăng ném ra phía cửa.

Không có tiếng đồ vật bị rơi vỡ.

Ta quay đầu nhìn sang, không biết đã có người đứng dưới mái hiên từ lúc nào.

Chung Tử Kinh nghịch cái chén lưu lý, liếc nhìn hạ nhân đang quỳ:

“Đều lui ra hết đi.”

Đám hạ nhân giống như được trút gánh nặng, vội vàng rời khỏi viện tử.

‘Chúa cứu thế’ quay đầu nhìn ta: “Ai lại làm công chúa tức giận rồi?”

Ta hừ lạnh: “Ta không tức giận.”

Chung Tử Kinh chỉ vào mảnh vỡ đầy dưới đất: “Đã hả giận chưa? Nếu chưa ta lại cho người mang đến cho nàng một rương.”

Ta trừng mắt nhìn hắn: “Ta nói, ta không có tức giận.”

Chung Tử Kinh nhìn ta, không nói gì.

Ta hít thở mấy hơi, cuối cùng nhịn không được cầm lấy cái chén lưu ly trong tay hắn, đập mạnh xuống đất.

Chén nhỏ rơi xuống đất, lập tức vỡ tan.

“Tại sao? Tại sao lại đối xử với ta như vậy?”

“Ta mười tuổi theo bà học trị quốc, mười lăm tuổi giúp bà xử lý quốc sự, Vũ An
Vương về mọi mặt nó đều không bằng ta! Tại sao? Tại sao mẫu thân lại thích nó như vậy?”

Chung Tử Kinh thở dài, giẫm lên mảnh vỡ và đi đến trước mặt ta, hắn nắm lấy tay ta, cẩn thận dùng khan băng bó lại.

Vừa rồi mảnh vỡ của cái chén làm xước tay ta.

Nhưng ta một chút cũng không cảm nhận được.

Hắn nói: “Bệ hạ cũng rất yêu thương công chúa.”

Ta cười lạnh: “Bà ấy yêu ta, nhưng cũng kiêng kị ta.”

“Dù sao ta cũng rất giống bà ấy.”

Chung Tử Kinh không nói, chỉ cúi xuống bế ta lên.

Ta nhướng mày nhìn hắn: “Ngươi làm gì?”
“Trên đất nhiều mảnh vỡ, công chúa thân thể ngàn vàng.”

Nhìn người này đi, công tác bên ngoài làm rất tốt đấy.

Thật tình cũng tốt, giả ý cũng không sao, chỉ cần dỗ ta vui vẻ là được.

Ta thoải mái cuộn tròn trong vòng tay hắn, áp tai vào lồng ngực của hắn.

Trái tim đập ấm áp nơi đó làm ta cảm thấy bình yên.

“Hình như phủ công chúa có chút vắng vẻ.”

Ta bĩu môi: “Đúng vậy, đám trai lơ ta nuôi kia nghe nói ta chết rồi, cả đám đều mang vàng bạc bỏ trốn rồi.”

“Chung Tử Kinh……” Ta đưa tay sờ vào yết hầu của hắn, nhẹ giọng nói: “Ngươi tìm cho ta một đám khác mang đến đây.”

Thân thể Chung Tử Kinh dừng lại một chút, sau đó lại bình thường trở lại:

“Công chúa muốn dạng nào?”

Ta cười: “Giống ngươi.”

Chung Tử Kinh dừng lại, cúi đầu xuống nhìn ta.

Trong nháy mắt, ta hơi ngẩng đầu lên, môi của ta gần như chạm vào môi của hắn—Đùng

Bên ngoài bức tường vang lên tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc.

Huyệt thái dương của ta giật giật.

Tất cả bầu không khí đều bị phá hủy.

“Đây là nhà ai có người chết rồi?”

Chung Tử Kinh nhíu mày, nghĩ nghĩ một lát, hắn nói: “Hình như….là việc vui của nhà Lâm thừa tướng. Nghe nói tuyển được người tới ở rể, là thám hoa của năm nay.”

Ta sửng sốt.

Ha, ta thế mà lại quên mất con *cá tạp này.
Làm sao ta có thể quên cơ chứ.

Mối thù của ta còn chưa có báo đâu!

Ta nghiêng đầu nhìn ra ngoài vách, không nhịn được cười:

*cá tạp (杂鱼): Cá tạp là thuật ngữ chỉ các loài cá cỡ nhỏ kém giá trị kinh tế và thường lẫn vào một cách không mong muốn trong các địa điểm nuôi cá hay câu cá của con người và được coi là loài gây hại do quan hệ dinh dưỡng của chúng là những đối tượng cạnh tranh thức ăn với cá nuôi và cá kinh tế tự nhiên
Đoạn này chắc bà công chúa muốn nói ông thám hoa kia là đồ rẻ tiền=)))