Chương 6 - Sau khi huỷ hôn, Thái tử Thiên giới hối hận rồi!
“Hi Ngôn, ngươi đừng nằm mơ nữa, ta không đời nào tha thứ cho ngươi đâu.”
“Nguyệt Nguyệt à, ta biết lời tỷ nói là do tức giận mà thôi, tỷ vẫn còn yêu ta mà phải chứ?”
“Nếu không thì tại sao tỷ lại mạo hiểm mạng sống của mình mà tới cứu ta chứ!”
“Chỉ cần tỷ bằng lòng tha thứ cho ta, ta có thể làm bất cứ điều gì, tỷ đừng không cần ta mà, được chứ?”
Ta nở một nụ cười đầy mỉa mai.
“Ngươi đừng tự đề cao bản thân như vậy, ta tới cứu ngươi là vì Thiên Đế yêu cầu ta làm vậy, ta cũng nói với ông ấy rồi, đây sẽ là lần cuối cùng ta cứu ngươi.”
“Hơn nữa trước giờ ta chưa từng yêu ngươi.”
“Ngươi từ đầu đến cuối cũng chỉ là một kẻ thế thân mà thôi!”
Đôi mắt hắn đỏ ngầu, bịt chặt hai tai lại.
“Không phải, nhất định là tỷ đang lừa ta, tỷ và Hi Vi đánh nhau từ nhỏ tới lớn, sao tỷ có thể thích huynh ấy được chứ.”
Khi vừa tới tuổi trưởng thành, ta đã từng hỏi Hi Vi xem khi nào thì thực hiện mối hôn ước giữa Thiên Tộc và Nguyệt Tộc.
Chàng búng lên trán ta một cái, trên môi mang theo ý cười.
“A Nguyệt vẫn còn nhỏ, không vội.”
Một câu nói của Hi Vi đã khiến hôn ước của bọn ta kéo dài vô thời hạn.
Ta nghĩ rằng có lẽ chàng không thích ta.
Rốt cuộc thì lúc đó chàng đã là một Chiến thần rồi.
Còn ta với tư cách là người thừa kế của Nguyệt tộc, lúc ấy vẫn chỉ là một kẻ gà mờ mà thôi.
Chàng đi đâu cũng đưa ta theo, gọi ta là Giá đỗ nhỏ.
Ta nghĩ chắc vì ta quá yếu, vợ của Chiến thần không thể nào là một phế vật được.
Kể từ đó, ta ngày đêm bế quan bên trong Nguyệt tộc để nâng cao sức lực.
Mỗi lần gặp đều tìm chàng tỉ võ, ta muốn cho chàng nhìn thấy sự tiến bộ của ta, muốn chàng tin rằng ta có đủ năng lực để kề vai sát cánh với chàng.
Thế nhưng lần nào chàng cũng dễ dàng đánh bại ta.
Dáng vẻ chàng nhàn rỗi, khoé mắt hơi nhướng lên, giọng điệu đầy trêu chọc.
“Giá đỗ nhỏ, muội đã tiến bộ lên nhiều rồi, nhưng vẫn còn cách ca ca một chặng dài phía trước.”
“Hay là đừng luyện tập nữa, ca ca đưa muội tới Nhân gian chơi nhé.”
Ta từ chối chàng, nữ nhân của Nguyệt tộc sao có thể nhận thua!
Rồi sẽ có một ngày nào đó, ta đánh chàng tới mức khóc lóc xin Thiên Đế thành hôn với ta cho mà xem.
Nhưng ta không đợi được tới ngày ấy.
Trấn Ma Uyên xuất hiện động tĩnh khác thường, Ma Tộc bất ngờ tấn công.
Tay chàng cầm Lăng Thiên Kiếm, trên người mặc chiến giáp bạc, đại sát tứ phương.
Ta theo sát bên cạnh, phối hợp ăn ý với chàng.
“Hi Vi ca ca, ta cũng rất mạnh, huynh đừng coi thường ta nữa.”
“Ừm, Giá đỗ nhỏ của ta đã trưởng thành thật rồi, giỏi lắm!”
Chàng khen ta rồi!
Ta có đủ sức mạnh để đứng bên cạnh chàng rồi!
“Hi Vi ca ca, đợi sau khi trận chiến này kết thúc, huynh có thể giúp ta thực hiện một mong muốn này được không?”
Chàng vừa làm kết ấn vừa cười với ta, nói: “Được chứ!”
Vậy mà Hi Vi lại là một kẻ lừa gạt!
Vì sao chàng vừa hứa rằng sẽ thực hiện mong muốn của ta, lại vừa lập kết ấn hiến tế đi mạng sống của mình!
Thần Giới thắng rồi.
Nhưng phải trả giá bằng mạng sống của Hi Vi.
Chàng hi sinh mạng sống mình cho kết ấn của đại trận Trấn Ma Uyên.
Thấy không còn hi vọng phá giải kết ấn nữa, Ma Tộc rút lui.
Mà ta lại trở thành Chiến thần mới.
Hi Vi à, ta không muốn trở thành nữ chiến thần gì đó đâu.
Chàng trở về đi có được không?
Sau khi được cứu về, Hi Ngôn lại trở lại dáng vẻ như trước đây.
Ngày ngày đều chạy tới Nguyệt tộc, nhưng bị trận pháp phòng ngự của ta hạn chế lại nên không thể bước vào Nguyệt Tộc, hắn liền nhờ thị vệ gác cửa tặng quà cho ta.
Quà tặng vẫn là những món đồ trang sức và những cuốn thoại bản của người phàm trần.
Trước đây ta không hề thích những thứ này, giờ đây lại càng không thích chúng.
Ta ra lệnh cho thị vệ không được nhận bất cứ đồ vật gì mà hắn tặng, nếu như hắn không đem về, thị vệ sẽ đốt sạch đống đồ đó trước mặt hắn ta.
Hắn lại chuyển sang gửi thư, trên mỗi phong thư đều được đóng con dấu của Thái tử, bên trên viết Nguyệt Nguyệt thân gửi.
Thị vệ không đốt được, chỉ đành để đích thân ta đốt.
Không cần xem cũng biết được nội dung không có gì ngoài hắn sai rồi, hắn hối hận rồi, hắn bị kẻ gian lừa gạt.
Không thì cũng là hắn ta sẵn sàng trở thành kẻ thay thế, chỉ cần ta đừng bỏ rơi hắn.
Nếu hắn ta không phải đệ đệ mà Hi Vi yêu thương nhất thì ta đã sớm dùng một kiếm mà kết liễu hắn rồi, thanh lọc không khí.
Đại trận ở cửa lớn ngăn được Hi Ngôn, nhưng lại không ngắn được Thiên Đế.