Chương 9 - SAU KHI BỊ DỒN VÀO ĐƯỜNG CÙNG, TA TRỞ THÀNH NGƯỜI CHIẾN THẮNG
17
Dù sao ta cũng chẳng thiết sống nữa. Nhưng Lý Ngọc không muốn chết. Vì vậy hắn ì ạch kéo thân thể to mập, liều mạng chạy về phía nhà kho bên trái, vừa chạy còn vừa hô to cứu mạng.
Quay lại nhìn ta, đang đứng ở một bên, mặc kệ cho ngọn lửa lan lên chân váy. Ngay tại lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng kêu sợ hãi:
"Người đâu, cứu hỏa, cứu hỏa nhanh lên ——! ! !"
Lý Ngọc khó khăn kêu lên: "Cứu ta, cứu ta..."
Bọn thái giám nghe thấy tiếng kêu cứu của hắn. Vì vậy lập tức xông vào muốn cứu người.
Ta ở gần cánh cửa, đã hôn mê bất tỉnh, vì vậy bọn họ cứu ta ra ngoài.
Còn Lý Ngọc bên trong?
Đã không còn thanh âm, có lẽ là hôn mê rồi, bọn thái giám lại không dám đi sâu vào, vì vậy đều rất ăn ý giả vờ như không biết bên trong còn có người.
Nửa giờ sau, ta từ từ tỉnh lại.
Trông thấy đám người Hoàng đế, Hoàng hậu, cha ta đang nhìn ta với ánh mắt sốt ruột. Ta vừa há miệng, chuẩn bị nói gì đó, liền bị sặc ho đến đỏ bừng cả mặt, nói không ra lời.
Hoàng hậu đưa cho ta một ly nước, ân cần vỗ sau lưng ta một cái:
"Không sao đâu, không nói ra lời thì thôi, ta hỏi điều gì ngươi gật đầu hoặc lắc đầu là được."
Ta gật đầu một cái.
Hoàng hậu hỏi ta: "Có phải Ngũ hoàng tử bắt ngươi đến đó không?"
Ta gật đầu một cái. Hoàng hậu lập tức đứng lên, ôm đầu nhìn Hoàng đế một cách đau thương nói:
"Hoàng thượng, ngài xem, thần thiếp nói quả thật không sai, Ngũ hoàng tử chính là thấy chuyện bị bại lộ, tuyệt vọng tìm tới cái chết, lại mơ ước Tống tiểu thư xinh đẹp, ghen tị Thái tử có thể cưới được người vợ hiền như vậy, mang tâm thế trả thù, cũng may Tống tiểu thư không xảy ra việc gì!"
Hoàng đế sắc mặt rất khó coi.
Hồi lâu sau, ông ta lạnh lùng nói:
"Trẫm biết rồi, sau này cái chết của Hoàng quý phi cùng Tam hoàng tử, không cho phép ai nhắc lại nữa."
Ta: "..."
18
Sau khi ta và cha ta trở lại Tống phủ, ông liền khẩn cấp kéo mẹ ta về viện. Giống như bí mật thương lượng gì đó.
Nhưng ta không quan tâm.
Quãng thời gian sau đó, trong cung bận bịu xử lý hậu sự của mấy người đã chết, ta cứ như vậy trải qua một cuộc sống nhàn nhã.
Không bao lâu sau khi Thái tử hạ táng. Đột nhiên có một hôm, ta nhận được một đạo thánh chỉ.
Hoàng thượng nhớ tới "Tuổi trẻ tình thâm" của ta và Thái tử, đã ra lệnh cho ta đến một ngôi miếu xa xôi ở Giang Nam để cầu nguyện cho Thái tử.
Khi nào quay trở lại? Không nói tới.
Ta mặt không đổi sắc nhận lấy thánh chỉ.
Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt cha ta đang thở phào nhẹ nhõm.
Chà, đề nghị này, đoán chừng là ông ta nói cho Hoàng đế.
Nhưng chẳng có vấn đề gì cả.
Thánh chỉ ban xuống không bao lâu, mẹ ta không thể chờ được nữa, vội vàng thu thập đồ đạc cho ta, đưa ta ra cửa. Hôm ta rời đi ấy, Hoàng hậu ban thưởng cho ta rất hậu hĩnh.
Đó là lần đầu tiên ta thấy nhiều vàng bạc châu báu như vậy .
Trừ những thứ này ra, còn có hai đội quân tinh nhuệ, hộ tống ta tới Giang Nam. Nói là đi miếu cầu phúc nhưng ta cũng không cần ngày nào cũng ăn chay niệm phật ở tại miếu. Mà là ở tại Giang Nam, Hoàng đế cùng Hoàng hậu ban cho ta một phủ đệ ở đó.
Hôm trước khi ta rời đi. Những quý nữ khác trong kinh thành đều lộ ra vẻ mặt hả hê, cười trên sự đau khổ của người khác.
"Nhìn thì có vẻ như nàng ta được ban cho rất nhiều bảo bối, nhưng thực ra là nhốt nàng mãi mãi ở Giang Nam, sau này cũng không thể trở về kinh thành được nữa."
"Chậc chậc, nàng vốn định trở thành Thái tử phi, thế mà lại sa sút đến mức này. Thật là thảm hại quá đi."
"Sợ rằng Tống Tri Ninh cả đời này cũng không thể chuyển mình được nữa!"
Ta liếc nhìn hoàng thành lần cuối cùng trước khi lên xe ngựa.
Bọn họ cho là lòng ta đang đau như cắt. Lại không biết rằng ta đã phải mang tất cả những đau khổ phải chịu trong đời nhớ lại một lượt.
Mới không để cho bản thân bật cười ra tiếng ngay tại chỗ.
Từ đây trời cao mặc ta bay.
Thật tuyệt khi không cần phải phập phồng lo sợ nữa.
(Toàn văn hoàn)