Chương 7 - SAU KHI BỊ DỒN VÀO ĐƯỜNG CÙNG, TA TRỞ THÀNH NGƯỜI CHIẾN THẮNG
13
Mạng người dưới tay Hoàng hậu, chắc chắn là còn nhiều hơn ta. Ta nhìn nàng hết sức tỉnh táo bước vào, đóng cửa, sau đó dò xét hơi thở của Hoàng quý phi.
Tiếp theo cười lạnh nói: "Chết đẹp lắm."
Nàng ta làm xong hết thảy mọi thứ, mới nhìn thẳng về phía ta. Đợi thấy rõ dấu bàn tay trên mặt cùng với vết máu ứ đọng trên cánh tay ta, nàng mới như hiểu ra mà gật đầu một cái:
"Đừng nói đến ngươi, kể cả Bổn cung, có lúc cũng không nhịn được muốn giết nàng ta, ngươi đã là làm được chuyện mà Bổn cung một mực muốn làm."
Ta: "..."
Nàng ta giống như cũng chẳng cần ta đáp lời, ở trong mắt nàng, ta giờ phút này cặp mắt đỏ bừng, như chú nai con bị hoảng sợ, chắc hẳn là bị dọa ngốc rồi. Hoàng hậu thậm chí còn cười cười trấn an ta:
"Đừng sợ, lúc Bổn cung lần đầu tiên giết người, cũng như ngươi bây giờ như vậy, nhưng mà ngươi yên tâm, nàng ta làm nhiều việc ác, đáng chết lâu rồi, ngươi sẽ không bị báo ứng đâu."
Ta: "..."
Hoàng hậu tiếp tục: "Lại nói, nàng triệu ngươi vào tẩm điện hẳn là vì hôn sự của Ngũ hoàng tử phải không? Bây giờ Thái tử của ta đã chết, Ngũ hoàng tử muốn lên ngôi, vì vậy hắn phải dựa vào quyền lực của cha ngươi, chẳng qua Ngũ hoàng tử kia như vậy, việc ngươi cự tuyệt cũng là hợp tình hợp lý, chẳng qua Bổn cung lại không nghĩ tới, nàng ta lại có lá gan to như vậy, dám dùng tư hình với ngươi, cũng không nghĩ rằng ngươi lại dám giết nàng."
Ta: "..."
Không thể không nói, Hoàng hậu không hổ danh là người đứng đầu trong bộ môn cung đấu. Đoán đúng tận tám chín phần mười.
Hoàng hậu đá đá thi thể của Hoàng quý phi, trên mặt tràn đầy sự hận thù:
"Tiện nhân, đừng tưởng rằng diễn tốt mà qua mặt được Bổn cung, chính là nàng ta giết chết Thái tử! Bổn cung đang buồn rầu không biết làm sao để báo mối thù này, ngươi đã thay Bổn cung giải quyết một cọc tâm sự, nghĩ tới việc ngươi đối với Thái tử cũng là tình sâu nghĩa nặng, ngươi yên tâm, ở nơi cung cấm, muốn giết người thì khó khăn, nhưng muốn bảo vệ người thì lại rất dễ dàng."
Ta cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nghe rõ được ý tứ trong lời của Hoàng hậu.
Ta khàn khàn cất giọng: "Nương nương..."
Hoàng hậu giơ tay lên, nói: "Ngươi không cần nhiều lời, Bổn cung biết được ngươi rất cảm động, trở về nhà đi, hôm nay coi như ngươi chưa từng đã tới nơi này, chuyện phía sau, Bổn cung tự có sắp xếp."
Ta: "..."
14
Vừa mới trở lại Tống phủ, cha mẹ đã chào đón ta với vẻ mặt đầy mong đợi.
"Thế nào rồi? Chuyện giải quyết ra sao?"
Ta gật đầu: "Đã giải quyết."
Hai người thở phào một hơi dài, yên tâm nói: "Giải quyết được là tốt rồi, giải quyết được là tốt rồi."
Cha ta nói xong, muốn tới vỗ bả vai ta một cái, nói:
"Cha biết ngay mà, con là thông minh nhất!"
Ta nhếch môi, mỉa mai cười khẩy một tiếng, né tránh sự đụng chạm của ông ta. Tiếp theo nói ra lời khiến người khác giật bắn:
"Ta đã giải quyết Thái tử."
Hai người đồng loạt lộ ra bộ mặt khiếp sợ, lắp bắp hỏi:
"Đã giải quyết Thái tử... Lời này là có ý gì?"
"Ý trên mặt chữ."
Ta vừa dứt lời, sau đó liền có thái giám đi tới Tống phủ, thông báo cho cha ta rằng:
"Thái tử đã qua đời, hiện tại trong cung đang rất hỗn loạn. Hoàng đế ra lệnh cho ngài vào cung, bàn công việc."
Cha ta: "..."
Trước khi đi, ông nhìn ta một cái thật sâu. Ánh mắt sợ hãi, giống như là đang nhìn Diêm vương sống.
Chờ ông ta đi rồi, ta mặt không đổi sắc xoay người, nhìn về phía mẹ ta. Bà nhìn vào ánh mắt lạnh như băng của ta, bị dọa sợ lùi lại hai bước, trên mặt hiện lên nụ cười lấy lòng:
"Ninh Ninh, khổ cực cho con rồi, mẹ đi bảo phòng bếp làm cho con chút đồ ăn ngon."
Nói xong, chân bà ta như bôi dầu, chạy nhanh như một cơn gió.
Ta cười giễu cợt.
Trở về phòng, ta tắm một lượt từ đầu tới chân, sau đó ngã ở trên giường, chìm vào giấc ngủ.
Theo lý thuyết, ta giết nhiều như vậy người, hẳn là sẽ không ngủ được.
Nhưng giờ ta nghĩ rằng sống thêm một ngày cũng là sống. Nếu đã như vậy rồi thì không bằng ăn no ngủ kỹ. Nếu là trước đây, ta nhất định phải cùng mẹ ta lo lắng cả đêm.
Suy cho cùng, cha ta cũng mang trên mình vinh nhục của cả gia đình. Sao cũng được, thích thế nào thì thế, chết đi hết cũng được.