Chương 14 - Kết Thúc Một Tình Yêu - Sau Khi Bạn Trai Tôi Trở Nên Giàu Có
14
Lúc Tạ Minh Thần đi vào, tôi đã thu dọn hành lý xong.
Anh ấy nắm lấy cổ tay tôi, tức giận hỏi: “Em có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
Trong mắt Tạ Minh Thần đầy vẻ không thể tin nổi:
“Tại sao? Gần đây anh làm chưa đủ tốt à? Em muốn làm loạn đến bao giờ? Anh đã nói đến mệt mỏi rồi rằng anh không có gì với Trần Thâm, bây giờ cũng đã đuổi việc người đó rồi, em còn bày trò gì nữa?”
Nhìn thấy vẻ đặc biệt vô tội của anh ấy, tôi không thể nhịn được cười.
Đàn ông quả thực là những kẻ muốn “vẹn cả đôi đường”, làm hết những chuyện kinh tởm, nhưng vẫn muốn ra vẻ vô tội, như thể người khác có lỗi với họ.
Sự thất vọng tích tụ như thế nào hả?
Có lẽ là vào một buổi tối nọ, tôi vô tình đi ngang qua bãi đậu xe dưới nhà, thấy xe anh ấy đã về, nhưng anh ấy vẫn chưa xuống xe.
Tôi mới biết rằng hóa ra anh ấy cũng không bận rộn đến thế, anh ấy chỉ về kịp tắm rửa xong, sau đó thì đi ngủ.
Có lẽ là trong một lần nào đó máy tính của tôi bị hỏng, tôi đến lấy máy xách tay của anh ấy để tìm tài liệu, đúng như thường lệ, tôi nhập ngày sinh của mình nhưng lại hiện ra mật khẩu sai.
Thì ra anh ấy sẽ quên ngày sinh của tôi, từ lâu đã có sự sắp đặt.
Thực ra tôi không thực sự bận tâm đến cô gái nhỏ kia, bây giờ anh ấy có địa vị và tiền tài như thế này, những cô gái nhỏ muốn bám theo anh ấy sẽ chỉ nối tiếp nhau không dứt, tôi không cản được, tôi cũng không nên cản.
Tôi chỉ mong mình có thể được yêu thực sự, được trân trọng đối xử, chứ không phải ngày qua ngày, sống như một món đồ trang trí trong nhà, e rằng có ngày vỡ nát, thì lâu lắm mới có người phát hiện ra.
Tôi đi đến phòng khách, cúi xuống lấy một chiếc hộp trong tủ phía dưới ra, mở nắp và đưa đến trước mặt anh ấy.
Bên trong hộp là những bức ảnh chúng tôi chụp chung trước đây, chỉ là bây giờ gần như bức nào cũng bị xé làm đôi.
“Đó là những bức ảnh tôi chụp lại trong những ngày nhàn rỗi vào ngày sinh nhật của mình. Mỗi bức ảnh, tôi đều có thể nhớ lại hoàn cảnh lúc đó, mỗi bối cảnh đều nhắc nhở tôi chúng ta đã từng yêu nhau đến nhường nào.
Tối hôm đó, tôi tự hỏi mình: Triệu Tuế Tuế, anh ấy đã đối xử với mày như thế này rồi, sao mày vẫn không chịu bỏ đi?
Tôi nói, tôi luyến tiếc, trước đây chúng ta rất tốt.
Chính những bức ảnh này đã trói chân tôi lại. Vì vậy, kể từ hôm đó, cứ mỗi lần tôi không vui, tôi lại xé một bức ảnh, cho đến khi xé hết những bức ảnh này, tôi nhất định sẽ không lưu luyến mà rời đi.
Anh biết không? Thực ra cũng chẳng tốn nhiều công xé lắm, vì dạo này chúng ta chẳng chụp ảnh chung nữa.
Cái buồn cười nhất là em sắp xé hết ảnh rồi, mà anh vẫn không hề hay biết.”
Nhìn thấy Tạ Minh Thần nhìn chằm chằm vào hộp ảnh, đôi mắt đỏ ngầu và đầy vẻ tan nát, tôi bỗng thấy hơi hả hê: dù sao cũng đã từng yêu nhau chân thành, không thể chỉ để mình tôi đau khổ.
Tôi đưa tay lấy ra bức ảnh duy nhất còn nguyên vẹn bên trong, ngây người nhìn một lúc,
“Đây là bức ảnh chụp chung cuối cùng của chúng ta.
Lần đó, một khách hàng nợ tiền, tôi cùng anh chờ ở nhà khách hàng đến nửa đêm mới đòi được tiền.
Trên đường về, tôi ngủ thiếp đi trên xe taxi, đến nơi anh cũng không đánh thức tôi, mà treo túi xách của tôi lên cổ rồi cõng tôi về nhà.
Đoạn đường đó rất dài, tôi tỉnh dậy trên lưng anh, mượn ánh đèn đường, chúng ta chụp một bức ảnh dưới bóng của chúng ta dựa vào nhau.
Lúc đó, tôi tưởng mình sẽ cùng anh đi hết quãng đường phía trước.
Tốt quá …… cũng tiếc quá.”
Tay tôi dần siết chặt, Tạ Minh Thần hiểu ra được ý định của tôi, cuống quýt vươn tay định giật lại,
"Đừng!"
Tôi lật tay quăng đi, trong hộp giấy, những mảnh vụn kỉ niệm bay tán loạn khắp nơi, che kín tầm nhìn của anh.
Anh luống cuống định chụp lại, nhưng chắc chắn rồi, anh sẽ chẳng níu được một cuộc sụp đổ lớn lao như thế, chẳng thể nhanh hơn cái kết định sẵn từ lâu.
"Xoẹt!" một tiếng, tôi xé nát bức ảnh cuối cùng, rồi ném vào đống giấy vụn đang bay loạn giữa tôi và anh.
"Tạ Minh Thần, chúng ta kết thúc rồi."
Lúc Tạ Minh Thần đi vào, tôi đã thu dọn hành lý xong.
Anh ấy nắm lấy cổ tay tôi, tức giận hỏi: “Em có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
Trong mắt Tạ Minh Thần đầy vẻ không thể tin nổi:
“Tại sao? Gần đây anh làm chưa đủ tốt à? Em muốn làm loạn đến bao giờ? Anh đã nói đến mệt mỏi rồi rằng anh không có gì với Trần Thâm, bây giờ cũng đã đuổi việc người đó rồi, em còn bày trò gì nữa?”
Nhìn thấy vẻ đặc biệt vô tội của anh ấy, tôi không thể nhịn được cười.
Đàn ông quả thực là những kẻ muốn “vẹn cả đôi đường”, làm hết những chuyện kinh tởm, nhưng vẫn muốn ra vẻ vô tội, như thể người khác có lỗi với họ.
Sự thất vọng tích tụ như thế nào hả?
Có lẽ là vào một buổi tối nọ, tôi vô tình đi ngang qua bãi đậu xe dưới nhà, thấy xe anh ấy đã về, nhưng anh ấy vẫn chưa xuống xe.
Tôi mới biết rằng hóa ra anh ấy cũng không bận rộn đến thế, anh ấy chỉ về kịp tắm rửa xong, sau đó thì đi ngủ.
Có lẽ là trong một lần nào đó máy tính của tôi bị hỏng, tôi đến lấy máy xách tay của anh ấy để tìm tài liệu, đúng như thường lệ, tôi nhập ngày sinh của mình nhưng lại hiện ra mật khẩu sai.
Thì ra anh ấy sẽ quên ngày sinh của tôi, từ lâu đã có sự sắp đặt.
Thực ra tôi không thực sự bận tâm đến cô gái nhỏ kia, bây giờ anh ấy có địa vị và tiền tài như thế này, những cô gái nhỏ muốn bám theo anh ấy sẽ chỉ nối tiếp nhau không dứt, tôi không cản được, tôi cũng không nên cản.
Tôi chỉ mong mình có thể được yêu thực sự, được trân trọng đối xử, chứ không phải ngày qua ngày, sống như một món đồ trang trí trong nhà, e rằng có ngày vỡ nát, thì lâu lắm mới có người phát hiện ra.
Tôi đi đến phòng khách, cúi xuống lấy một chiếc hộp trong tủ phía dưới ra, mở nắp và đưa đến trước mặt anh ấy.
Bên trong hộp là những bức ảnh chúng tôi chụp chung trước đây, chỉ là bây giờ gần như bức nào cũng bị xé làm đôi.
“Đó là những bức ảnh tôi chụp lại trong những ngày nhàn rỗi vào ngày sinh nhật của mình. Mỗi bức ảnh, tôi đều có thể nhớ lại hoàn cảnh lúc đó, mỗi bối cảnh đều nhắc nhở tôi chúng ta đã từng yêu nhau đến nhường nào.
Tối hôm đó, tôi tự hỏi mình: Triệu Tuế Tuế, anh ấy đã đối xử với mày như thế này rồi, sao mày vẫn không chịu bỏ đi?
Tôi nói, tôi luyến tiếc, trước đây chúng ta rất tốt.
Chính những bức ảnh này đã trói chân tôi lại. Vì vậy, kể từ hôm đó, cứ mỗi lần tôi không vui, tôi lại xé một bức ảnh, cho đến khi xé hết những bức ảnh này, tôi nhất định sẽ không lưu luyến mà rời đi.
Anh biết không? Thực ra cũng chẳng tốn nhiều công xé lắm, vì dạo này chúng ta chẳng chụp ảnh chung nữa.
Cái buồn cười nhất là em sắp xé hết ảnh rồi, mà anh vẫn không hề hay biết.”
Nhìn thấy Tạ Minh Thần nhìn chằm chằm vào hộp ảnh, đôi mắt đỏ ngầu và đầy vẻ tan nát, tôi bỗng thấy hơi hả hê: dù sao cũng đã từng yêu nhau chân thành, không thể chỉ để mình tôi đau khổ.
Tôi đưa tay lấy ra bức ảnh duy nhất còn nguyên vẹn bên trong, ngây người nhìn một lúc,
“Đây là bức ảnh chụp chung cuối cùng của chúng ta.
Lần đó, một khách hàng nợ tiền, tôi cùng anh chờ ở nhà khách hàng đến nửa đêm mới đòi được tiền.
Trên đường về, tôi ngủ thiếp đi trên xe taxi, đến nơi anh cũng không đánh thức tôi, mà treo túi xách của tôi lên cổ rồi cõng tôi về nhà.
Đoạn đường đó rất dài, tôi tỉnh dậy trên lưng anh, mượn ánh đèn đường, chúng ta chụp một bức ảnh dưới bóng của chúng ta dựa vào nhau.
Lúc đó, tôi tưởng mình sẽ cùng anh đi hết quãng đường phía trước.
Tốt quá …… cũng tiếc quá.”
Tay tôi dần siết chặt, Tạ Minh Thần hiểu ra được ý định của tôi, cuống quýt vươn tay định giật lại,
"Đừng!"
Tôi lật tay quăng đi, trong hộp giấy, những mảnh vụn kỉ niệm bay tán loạn khắp nơi, che kín tầm nhìn của anh.
Anh luống cuống định chụp lại, nhưng chắc chắn rồi, anh sẽ chẳng níu được một cuộc sụp đổ lớn lao như thế, chẳng thể nhanh hơn cái kết định sẵn từ lâu.
"Xoẹt!" một tiếng, tôi xé nát bức ảnh cuối cùng, rồi ném vào đống giấy vụn đang bay loạn giữa tôi và anh.
"Tạ Minh Thần, chúng ta kết thúc rồi."