Chương 6 - Sát Thủ Bán Đậu Hũ và Tiểu Á Khẩu Bí Ẩn
Ta vác tay nải, len lén lút lút.
Chợt nghe tiếng nói quen thuộc của Thái tử vang vọng bên tai.
Trời đất ơi…
Mà giọng đó ngày càng gần.
Quầy hàng của Thẩm Vân Sanh trống trơn, thu dọn sạch sẽ.
Ngẩng đầu, liền thấy gương mặt tuấn tú của y hiện ra trước mắt.
“Ngươi hẹn ai rồi?”
Tiểu á khẩu… mở miệng nói chuyện rồi?!
Tim ta đập thình thịch.
Ta ngẩn ngơ, không thốt nên lời.
Khoan đã!
Sao giọng hắn… nghe giống tên Thái tử khốn kiếp thế?
Còn chưa kịp phản ứng,
Một bóng người chạy tới trước mặt, chắp tay nói:
“Điện hạ, thuộc hạ yên tâm làm việc, cổng thành đều bị phong kín, dù là một con ruồi cũng không thoát được!”
“Cam đoan đưa Tang Cẩm cô nương ngoan ngoãn trở về phủ!”
Chắc chắn rồi.
Đây là cố tình đến bắt ta.
Cục đá đè nặng trong lòng ta rốt cuộc rơi xuống.
Tất cả những nghi ngờ trước đó đều thành sự thật.
Thẩm Vân Sanh… quả nhiên là Thái tử!
Chưa nói đến chuyện ta định “bắt cóc” Thái tử,
Mấy lời vung vãi trong suốt thời gian qua,
Chỉ sợ đều đủ để mất đầu rồi!
Chưa kịp nghĩ, đầu gối đã quỳ xuống đất.
“Điện hạ! Thuộc hạ biết tội!”
“Biết sai ở đâu?”
“Sai ở chỗ dám vọng tưởng đưa ngài tôn quý bỏ trốn!”
18
Đêm hôm đó, Yến Tầm đưa ta về phủ,
Hoàng đế giá băng.
Trong lúc hỗn loạn,
Yến Tầm là Thái tử,
Đáng ra phải lập tức nhập cung.
Vậy mà trước khi vào cung,
Hắn vẫn đến phòng ta một chuyến,
Để lại một câu:
“Đợi ta đến đón ngươi.”
Đón ta?
Đón ta đi đâu?
Ngục sao?
Bên ngoài loạn như ong vỡ tổ.
Dù công phu ta cao, muốn trốn khỏi phủ Thái tử cũng không khó,
Nhưng ta thật không dám mạo hiểm.
Lỡ lần này trốn được,
Lần sau chỉ sợ lệnh truy nã treo khắp đầu tường.
Ta nghĩ mãi không ra.
Chẳng lẽ chưa từng nói một lời tốt đẹp nào trước mặt Thái tử sao?
Ừm… quả là chưa từng.
Xong rồi.
Chắc chết chắc rồi.
Ta trằn trọc cả đêm không ngủ.
Sáng sớm có người gõ cửa.
Là Tần công công – người vẫn thường dẫn ta vào phủ.
Hôm nay gã khác hẳn ngày thường,
Trên mặt còn lộ ý cười.
“Tang Cẩm cô nương, theo nô gia đi thôi.”
“Vào cung hưởng phúc rồi.”
Khuôn mặt già nua của Tần công công khi cười lại càng thêm đáng sợ.
“Công công, ngài đừng cười nữa… ta sợ…”
19
Một đêm xảy ra biết bao chuyện.
Tiên đế băng hà.
Yến Tầm đăng cơ.
Tần công công dẫn ta nhập cung.
Nhưng sao lại không phải là Ty giặt y phục?
Mà lại là điện Chiêu Dương??
Đây chẳng phải cung điện trước kia của Thục quý phi sao?
Yến Tầm định làm gì vậy?
Ta không dám nghĩ.
Vào cung rồi, Yến Tầm cũng không tới gặp ta tính sổ.
Phải rồi, vừa đăng cơ, chắc chắn bận bịu.
Chỉ là ngày ba bữa đều đúng giờ đúng giấc,
Món ngon đầy đủ.
Chẳng lẽ hắn định cho ta ăn no rồi mới xử tử?
Dù sao thì… ta cũng từng liều mạng vì hắn không ít.
Tới ngày thứ năm,
Khi ta đang gặm móng giò thì Yến Tầm tới.
Ta ngẩng đầu.
Hắn vận triều phục đen bước đến gần.
Không thể phủ nhận,
Từ khi còn là Thẩm Vân Sanh, hắn đã khiến ta mê mẩn.
Chỉ e dung mạo ấy thực sự đẹp đến rối lòng.
Ta nhìn hắn đến ngẩn người.
Hắn nhìn ta đầy hứng thú,
Ta chột dạ vội lau miệng, đứng bật dậy.
“Điện hạ… không không, bệ hạ! Dân nữ… có tội!”
“Xin thánh thượng niệm tình dân nữ xưa nay tận trung vì ngài, tha mạng cho dân nữ!”
Yến Tầm hừ lạnh một tiếng:
“Sao? Lá gan càng lúc càng nhỏ rồi?”
20
Không thể không nói…
Yến Tầm rất thù dai.
Ta cũng hối hận.
Cái miệng này của ta!
Lúc nhận nhiệm vụ vì quá tin người mà từng chịu thiệt,
Ấy vậy mà lại bị một gương mặt đẹp mê hoặc.
Ta đúng là… thật đáng trách!
Phải tự phạt mình nửa ngày không được ăn móng giò!
Nhưng một bàn tay vỗ chẳng kêu.
Ai bảo Yến Tầm hắn không ở yên trong phủ Thái tử,
Lại đi giả làm người bán vằn thắn ở đầu ngõ,
Còn giả câm giả điếc nữa chứ!
Ta mạnh dạn ngẩng đầu,
Đâm thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của hắn.
“Dân nữ thật không ngờ bệ hạ lại có sở thích giả câm!”
Vài ngày qua ta bị chính mình hành hạ đến phát điên.
Thôi thì một lần đau còn hơn đau mãi.
Nói xong, ta nhắm mắt lại,
Chờ hắn phán tội, có khi là một cái chết thật thảm.
Tiếng ta vừa dứt, Yến Tầm khẽ bật cười.
“Lấy lại tinh thần rồi à?”
“Tang Cẩm.”
“Ngươi hãy nhớ xem, ngươi đã đồng ý với trẫm điều gì?”
21
Yến Tầm vẫn sai người mang đến cho ta ăn ngon uống tốt.
Hôm ấy, hắn thu lại nét mặt,
Phất tay rời đi.
Ta đã hứa gì với hắn nhỉ?
Chẳng lẽ là chuyện ta từng bảo sẽ đưa hắn rời khỏi kinh thành?
Không thể nào.
Giờ hắn là một đế vương, muốn nữ nhân thế nào mà chẳng có?
Chẳng lẽ lại vừa mắt ta thật sao?
Không thể nào, không thể nào đâu?
Nếu để ta dắt đế vương bỏ trốn, chẳng phải là tự tìm đường chết?
Yến Tầm nói ba ngày sau sẽ đến.
Chỉ là mấy ngày nay, mỗi bữa đều có cung nữ mang đến một bát vằn thắn nóng hổi.
Hắn đang nhắc ta nhớ mấy câu nói khó nghe ta từng nói với hắn sao?
Trời ơi.