Chương 1 - Sát Thủ Bán Đậu Hũ và Tiểu Á Khẩu Bí Ẩn
Ta là một s ,át thủ, ban ngày bán đậu hũ hoa, đêm đến gi ,et người.
Chủ thượng bảo ta gi ,et ai, ta liền gi ,et kẻ đó.
Ngày thường chẳng có thú vui gì, chỉ thích ngắm tiểu á khẩu bày sạp bán vằn thắn bên đường.
Tiểu á khẩu kia dung mạo thật đẹp, nhìn vào lòng cũng thấy khoan khoái.
Tiền công ta tích góp được đều nghĩ cách làm sao dụ y theo ta bỏ trốn.
Về sau, ta cùng tiểu á khẩu hẹn nhau tư tẩu.
Thế nhưng người đến không phải y, mà là chủ thượng của ta.
Hắn dồn ta vào góc tường, nhướng mày hỏi:
“Muốn cùng ta tư tẩu?”
Xong rồi…
Tiểu á khẩu kia, lại chính là chủ thượng của ta!
M ,ạng này, xem ra giữ chẳng được nữa rồi…
1
Ta là một cô nhi bán đậu hũ hoa ở ngõ thành Nam.
Ban ngày, ta bán đậu hũ hoa, thơm lừng, ngọt lịm.
Ban đêm, ta chính là thanh đ ,ao sắc bén nhất dưới trướng Thái tử.
Chủ thượng bảo ta gi ,et ai, ta liền gi ,et kẻ đó.
Phụ thân ta từng là đệ nhất s ,át thủ của đương kim Thánh thượng.
Trước lúc gặp chuyện bất trắc, ông đã cưu mang ta.
Giờ đây, ta là đệ nhất sát thủ bên cạnh Thái tử.
Hoàng gia luôn thận trọng.
Phụ thân ta chưa từng được diện kiến thánh dung.
Còn ta cũng chưa từng thấy mặt thật của Thái tử.
Thái tử là chủ thượng của ta.
Chủ thượng làm gì, chẳng đến lượt ta can dự.
Làm s ,át thủ không dễ dàng gì.
Thường thì phải hành sự lúc nửa đêm.
Mà tờ mờ sáng lại phải dậy làm đậu hũ.
Làm s ,át thủ là sự nghiệp,
Làm đậu hũ là cuộc sống.
Ở ngõ thành Tây có một quầy hàng nhỏ,
Chủ quán gói vằn thắn rất ngon.
Việc ta yêu thích nhất, là sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ,
Đến quán ấy ăn một bát vằn thắn nóng hổi.
Chủ quán ít nói,
Nghe đại nương bán bánh thịt bên cạnh bảo y là người c ,âm, lại không biết chữ,
Thật là đáng thương.
Mà ta thì nổi tiếng là người nhiệt tình.
Người c ,âm là tốt rồi.
Nhất là người c ,âm lại có dung mạo tuấn tú, thì lại càng tốt.
Ngày nào ta cũng như điểm danh, đến ngồi trước quán ấy,
Gió mưa không ngăn bước.
Vừa được ăn vằn thắn nóng hổi thơm ngon,
Lại còn được nhìn ngắm dáng vẻ bận rộn mà tuấn tú của chủ quán.
Chỉ thế thôi, mọi mệt nhọc trong ngày của ta liền tan biến cả.
Đêm xuống gi ,et người cũng thấy tinh thần phơi phới.
Là s ,át thủ, ta vẫn rất thận trọng.
Về việc y có biết chữ hay không,
Ta đã dò xét không dưới ba lần.
Nhưng càng dò, ta lại càng phát hiện điều mới.
Y không chỉ không nói được, mà hình như còn chẳng nghe được.
Hồ đại nương bán bánh thịt cạnh đó kéo tay ta, thấp giọng bảo:
“Ấy chao ôi, cô nương họ Tang! Người ta bảo người c ,âm thì thường kèm thêm cái đ ,iếc đấy.”
“Nhìn th ,ằng b ,é tên Vân Sanh ấy, một mình buôn bán chẳng dễ dàng gì,
Lại còn phải chăm sóc mẹ già b ,ệnh nặng nằm l ,iệt giường nữa.
Trong cái ngõ xô bồ ồn ã này, cô nương từng thấy sắc mặt nó thay đổi bao giờ chưa?”
“Thật là đứa nhỏ khổ m ,ệnh!”
Nó tên là Thẩm Vân Sanh.
Trên tấm biển gỗ có viết rõ ràng:
“Vằn thắn Vân Sanh”.
Nghe đâu đã tốn một khoản không nhỏ nhờ tiên sinh văn thư viết giùm.
Ta ngẫm lại.
Y hình như thật sự không nghe thấy.
Mấy lần ta đưa đồng cho y,
Gọi mãi đến lần thứ ba y mới quay đầu lại.
Càng nghĩ ta càng thấy vui trong lòng.
Không nghe thấy thì tốt chứ sao.
Ta nói gì y cũng không nghe.
Thế thì ta tha hồ trút bầu tâm sự.
Cũng xem như giải tỏa phần nào mỏi mệt sau mỗi đêm thi hành mệnh lệnh của chủ thượng.
Đêm qua chủ thượng không giao nhiệm vụ gi ,et chóc,
Mà lại sai ta đến phủ Thượng thư Lưu ở thành Nam n ,ém ít sâu hôi vào.
“Tang Cẩm, n ,ém cho ta trăm con sâu hôi vào viện của Lưu Thượng thư,
Nhớ rõ, phải là viện mà hắn ngủ lại.”
Lần đầu tiên chủ thượng giao nhiệm vụ kiểu này.
Ta tuy lấy làm lạ nhưng chẳng dám tò mò.
Dẫu sao, tò mò gi ,et ch ,Et mèo.
Mỗi nghề có đạo của nó.
Đã làm thì phải yêu nghề.
Nhưng sự tò mò với Thẩm Vân Sanh lại như quả bóng bị xì hơi.
Ta quả thực quá mức tò mò với y rồi.
2
Ta làm sát thủ cho Thái tử đã tròn hai năm,
Mà quán vằn thắn này mới chỉ xuất hiện chưa đầy hai tháng.
Mấy bà lão bán hàng gần đó kể rằng Thẩm Vân Sanh trước kia sống bằng nghề đốn củi,
Chỉ là túng thiếu, ngay cả tiền thuốc cho mẹ già bệnh nặng cũng không xoay được.
Bất đắc dĩ đành bán căn nhà ngoài thành, dọn vào trong thành cho gần y quán.
Vằn thắn là món mà mẫu thân y từng bán lúc còn trẻ, đã dạy hết lại cho y.
Giờ y bán vằn thắn cũng hơn hai tháng rồi.
Trong hai tháng ấy, ngày nào ta cũng tới,
Trở thành khách quen của quán.
Ta tự cho rằng,
Mình và Thẩm Vân Sanh đã là bằng hữu.
Mỗi buổi chiều tà,
Hoàng hôn rọi xuống, ánh sáng cuối ngày luôn chiếu lên gương mặt bận rộn của y.
Đó cũng là niềm an ủi duy nhất của ta khi đến đây.
Người gì mà lại có thể đẹp đến vậy chứ?
Vằn thắn trong bát vơi dần.
Ta chậm rãi húp từng ngụm canh.
Đêm buông xuống, quán vắng tanh chỉ còn mình ta.