Chương 9 - Sát Thần Huyết Phượng
Toàn thân ta cứng đờ. Một luồng hàn khí, còn lạnh hơn cả lửa hiến tế năm xưa, xuyên thấu qua thần hồn, khiến ta run rẩy đến tận gốc tủy.
Ta không quay đầu. Không để lộ bất kỳ biểu cảm nào.
Chỉ chậm rãi thu tay lại, nhìn những kẻ đang quỳ rạp trên đất — Vân gia đã tận diệt, nhưng lửa thù trong ta lại càng sáng hơn bao giờ hết.
“Từ hôm nay,”
“Vân gia — bị xóa tên khỏi thế gian.”
Giọng nói của ta lạnh buốt, như tiếng phán quyết cuối cùng trong lửa luyện ngục.
Yêu Thần bước đến bên cạnh, nụ cười thỏa mãn cong trên môi.
Hắn đặt tay lên vai ta, giọng khàn khàn như sương đêm:
“Tốt lắm, Dạ Phượng của ta. Làm rất tốt.”
Ta ngoan ngoãn tựa vào lòng hắn, mí mắt khẽ rủ xuống, giấu đi nơi đáy mắt ánh sát khí và quyết tâm băng lạnh.
Giờ ta đã hiểu —
Ta chưa từng là lưỡi đao của hắn.
Ta chỉ là nguồn tế phẩm cuối cùng mà hắn kiên nhẫn nuôi dưỡng —
là món ăn cuối cùng để hắn nuốt trọn sức mạnh của Phượng hoàng.
“Ngươi muốn nuốt ta sao, Yêu Thần?”
“Vậy hãy xem — ai mới là kẻ nuốt ai.”
Trong lòng ta, phượng hỏa đen kim khẽ dao động, tựa như mỉm cười cùng ta trong thinh lặng.
9
Từ khi trở về Vân phủ, không khí trong Ma Cung bỗng trở nên kỳ dị.
Yêu Thần đối với ta ngày càng “sủng ái” hơn — hắn dâng lên ta những linh vật quý hiếm nhất trong tam giới, dốc hết tâm lực dẫn ma khí tinh thuần của hắn nhập vào cơ thể ta, giúp ta tu luyện.
Ánh mắt hắn nhìn ta cũng dần thay đổi:
Từ soi xét, đề phòng… trở thành tham lam rực cháy, như một kẻ ngắm nhìn viên ngọc quý sắp thành hình — chỉ chờ thời điểm hoàn hảo để nuốt trọn.
Còn ta, đóng vai người đàn bà si mê trong yêu hận.
Ta học cách mềm yếu, phụ thuộc, giận dỗi trước hắn như một con mèo được nuông chiều.
Ta cười, ta khóc, ta để hắn tin rằng ta đã hoàn toàn đắm chìm trong thứ gọi là “tình yêu” mà hắn dệt nên.
Còn tận sâu trong ánh mắt ta, ngọn lửa phục hận vẫn cháy âm ỉ — chỉ chờ thời khắc thích hợp.
Ta biết, hắn đang đợi.
Đợi huyết phượng trong ta hoàn toàn hòa vào ma lực của hắn, đạt đến trạng thái dung hợp tuyệt đối.
Và ta cũng đang đợi —
Khoảnh khắc đủ để lật ngược thiên bàn, kéo hắn cùng rơi xuống vực.
Ngày ấy, Yêu Thần đưa ta đến tận cùng Ma Cung, nơi giam cấm suốt vạn năm — tế đàn Huyền Băng.
Cả tế đàn được xây từ hàn băng ngàn vạn năm, hơi lạnh thấu xương.
Ở giữa, khắc một pháp trận huyết văn khổng lồ, phức tạp gấp trăm lần Nghịch Phượng Chú, ma khí xoáy tròn như vực thẳm.
“Đây là gì?”
Ta giả vờ không hiểu, giọng run lên.
Yêu Thần từ sau ôm ta, thanh âm khàn đặc, trong đó xen lẫn cuồng vọng và kích động:
“Đây là tương lai của chúng ta.”
“Dạ Phượng, Thiên Đế đã hợp cùng các lão cổ thần, bày ‘Trận Tru Thần’. Không bao lâu nữa, họ sẽ đến diệt ta. Với sức hiện tại chúng ta không đủ chống lại.”
Hắn cúi xuống, đôi môi nóng rực kề sát vành tai ta, tiếng nói như ma chú, vừa ôn nhu vừa đầy chiếm hữu:
“Chúng ta cần một sức mạnh lớn hơn. Bằng đại trận Thần Ma Quy Nhất, ta sẽ đem tu vi vạn năm hợp cùng ngươi. Khi đó, ngươi sẽ là sinh linh duy nhất trong tam giới — không ai có thể tổn thương ngươi dù chỉ một sợi tóc.”
Hắn nói đó là hiến tế vì ta, một nghi lễ “hợp thể vì tình yêu”.
Thực ra… là một nghi thức nuốt chửng, được gói trong lớp vỏ lãng mạn dối trá.
Thật đáng buồn cười.
Ta quay lại, hai tay nâng lấy khuôn mặt hoàn mỹ ấy, ánh lệ lấp lánh trong mắt — như một kẻ ngu si bị tình cảm mê hoặc.
“Tại sao… ngươi lại tốt với ta đến vậy?”
Yêu Thần nhìn ta sâu hun hút, ánh đỏ trong đồng tử tựa máu sôi.
“Bởi vì…” — hắn nói, giọng khẽ trầm như khói —
“Ngươi là ánh sáng duy nhất trong vạn năm cô tịch của ta.”
Ta cười, nụ cười tựa như hoa nở dưới địa ngục —
Bên ngoài là dịu dàng,
nhưng trong lòng, là một vực thẳm lạnh lẽo đang chờ nhấn chìm hắn.
Ta khẽ kiễng chân, chủ động đặt môi mình lên môi hắn —
Một nụ hôn, cũng là lời tiễn biệt cho kẻ sắp thành con mồi.
“Ta nguyện ý.”
Trong khoảnh khắc hắn vì sự chủ động của ta mà hơi khựng lại,
đầu ngón tay giấu trong tay áo khẽ động —
một tia phượng hỏa tinh thuần được ta âm thầm bắn vào pháp trận ẩn giấu dưới ngai vương.
Đó chính là tâm trận của Ma Cung, nơi ta đã bí mật tìm ra trong những ngày giả vờ dạo chơi, ngoan ngoãn bên hắn.
Ngọn lửa ấy sẽ không bùng nổ ngay —
nó chỉ lặng lẽ nảy mầm, chờ đúng thời khắc, nở thành đoá hoả diệt ma.
Yêu Thần nhanh chóng lấy lại vẻ chủ động, đôi môi lạnh lẽo lại chiếm đoạt lấy ta.
Nụ hôn của hắn mang mùi ma khí và dục vọng, cuồng bạo, tham lam như muốn nuốt trọn sinh mệnh ta.
Rất lâu sau, hắn mới buông ta ra, nắm lấy tay ta, dẫn ta bước từng bước lên giữa tế đàn huyết sắc.
Ánh máu phản chiếu trên da hắn như ánh lửa từ địa ngục.
“Đến đây đi, Dạ Phượng của ta,”
“Hãy chuẩn bị đón nhận món quà cuối cùng của ta —
trở thành chúa tể tối thượng của thế gian này.”
Hắn nhìn ta, ánh đỏ trong mắt cháy rực tham lam và khát vọng.
Ta cũng nhìn hắn —
nhìn người đã kéo ta ra khỏi địa ngục,
rồi lại định nhốt ta vào một chiếc lồng vàng rực rỡ hơn.
Ta mỉm cười, nụ cười sáng rực như ngọn lửa trước bão,
ẩn trong đó là quyết tâm tuyệt diệt cùng bí mật tàn nhẫn nhất.
“Ta chuẩn bị xong rồi, thưa… Chủ nhân của ta.”
Giờ thì — ván cờ này, đã đến hồi kết.
Hôm nay, hoặc là ta bị ngươi nuốt chửng,
hoặc là — ta sẽ kéo ngươi cùng cháy trong lửa Phượng Hoàng tái sinh của ta!