Chương 98 - Sao Băng Qua Trời
Dáng vẻ Tử Hân lúc này khiến Kelvin thấy thật tội nghiệp. Cô giống như con chim non mới rời tổ, ngơ ngơ ngốc ngốc đã phải tới nơi xa lạ với một nhiệm vụ xem bộ là bất khả thi.
Lẽ nào cô nghĩ chỉ cần gặp người quản lý, hỏi dăm ba câu thì họ sẽ khai tạch hết tội lỗi hay gì mà đòi tiếp cận vậy.
- Hôm nay cô cứ thả lỏng và vui chơi, tôi hứa sắp xếp dẫn cô đi gặp họ, nếu cần, tới thẳng kho hàng kiểm tra. – Anh vỗ nhẹ lên vai cô, trấn an.
- Anh làm được sao? Kelvin, tôi không nghe lầm chứ? – Cô tròn mắt, lộ vẻ phấn khích.
Anh khe khẽ gật đầu, đôi môi nở nụ cười mang lại cảm giác yên tâm cho người con gái. Chẳng biết tỏ lòng cám ơn anh thế nào, Tử Hân vội bê chai rượu, kính cẩn rót thêm vào ly vị ân nhân và mạnh dạn mời anh uống cùng mình.
Chỉ một ngày mà Kelvin coi bộ cơ thể Tử Hân đã tiếp nhận tốt bia rượu rồi. Ví như mai này cô bị ghiền thì tên kia cũng đâu thể trách móc anh được, giao trứng cho ác phải ráng chịu thôi.
Nhận thấy mình quá mơ màng vì chẳng có chút kiến thức nào về rượu vang. Uống cạn ly thứ hai, Tử Hân hạ giọng năn nỉ Kelvin chỉ giúp cách để trở thành người sành rượu, ít nhất là lúc uống.
Vốn cô không nhờ vả thì Kelvin cũng định sẽ dạy cô. Thế là, anh nhiệt tình cung cấp tất tần tật các lý thuyết từ việc chọn ly, cách rót, nhiệt độ dùng cũng như chọn đồ ăn thích hợp tương xứng với từng loại rượu khác nhau.
- Anh Kelvin có bạn gái chưa? – Tử Hân mỉm cười thăm dò.
- Cô hỏi chuyện đó làm gì? Bạn gái liên quan đến rượu vang à? – Anh đỏ mặt chống chế.
- Anh Kelvin ưu tứu như vậy, nếu ai lấy được anh làm chồng hẳn có phúc lắm. Cô bạn tôi là bác sĩ tương lai, xinh đẹp, tốt tính, chưa hề yêu ai. Thật lòng, tôi rất muốn cô ấy gặp người đàn ông giống anh.
- Để sau nhé Tử Hân, tôi vẫn tiếc đời độc thân lắm.
Vì anh đã tỏ ý chẳng quan tâm nên cô thôi tiếp tục chủ đề này. Cả hai tạm thời quên bẵng mọi thứ, thả lòng tâm hồn, hòa vào không khí nhộn nhịp xung quanh.
Lúc Kelvin gọi phục vụ thanh toán, Tử Hân tranh thủ ghé tai hỏi nhỏ cô nhân viên xem nhà vệ sinh ở đâu và nhanh chóng rời đi.
Anh cười nhẹ, đứng dậy, móc ví trả tiền rồi ngồi xuống chờ đợi. Chiều ý của cô nàng, chai rượu giả cũng được trả tiền, đem về làm vật ngâm cứu.
Đang nhịp tay trên mặt bàn theo điệu nhạc xập xình bỗng thấy chiếc điện thoại phía đối diện bật sáng. Hai chữ Thiên Thuận hiện rõ mồn một khiến đôi chân mày Kelvin nhíu lại xong liền giãn ngay.
Hai người rời khỏi FS thì đã mười giờ khuya. Niềm vui phút chốc để lại nơi vũ trường và nỗi buồn tiếp tục xâm lấn tâm trí đôi nam nữ.
Cái vẻ hòa nhoáng bên ngoài không khỏa lấp nổi những trống trải, hoang lạnh cõi lòng mỗi khi đêm xuống.
Đến nơi, anh với tay ra hàng ghế sau, lấy chiếc hộp cùng chai rượu ban nãy dúi vào tay Tử Hân. Cô ngạc nhiên vội mở nắp luôn. Bên trong là sợi dây nhảy thể thao loại xịn.
- Đền cho cô. Con gái học võ rất có sức hút.
- Sư phụ bảo tập nhảy dây sẽ giúp tôi di chuyển linh hoạt, tăng tốc độ cũng như sự nhanh nhẹn, vì vậy mà tôi bắt được đầu dây anh ném qua đấy. Cám ơn anh Kelvin, chúc anh ngủ ngon.
Cô cúi đầu chào, gấp gáp bước xuống. Kelvin chờ cô vào nhà, khóa cổng kỹ càng xong thì mới cho xe chuyển bánh.
Bàn tay cô lò dò rút điện thoại, tìm tới tên của Thiên Thuận, bấm gọi lại anh. Ban nãy ở cùng Kelvin, hơi bất tiện, thế nên cô cứ mặc nó rung xong tự tắt.
Tiếng chuông đổ vừa dứt đã nghe giọng anh lo lắng bên kia nước X.
- Tử Hân, em vẫn ổn chứ? Sao anh gọi em không bắt máy?
- Em ra ngoài ăn tối, đi dạo, em để chế độ rung và bỏ trong túi xách. – Cô vừa trả lời vừa nấc tới nấc lui.
- Tử Hân, em uống rượu hả? Giọng em…
- Anh đoán đúng rồi, em uống gần nửa chai vang đỏ.
Tiếp đó, chẳng để Thiên Thuận kịp nói thêm, Tử Hân luyên thuyên kể anh nghe về vũ trường FS, các món ăn đường phố ngon khó cưỡng, cả việc cô đã học được cách cầm ly rượu và rót uống.
- Em à, em đi với ai vậy? Đàn ông sao? – Anh liên tục hỏi dồn.
- Phải, một người đàn ông rất đẹp trai và giàu sù sụ, nhưng mà…không bằng anh. Anh ơi…em nhớ anh, nhớ quá. – Cô đổ sập lên giường, khóc rấm rứt.
Biết Tử Hân đã thấm rượu, hỏi nhiều sẽ khiến cô thêm mệt nên Thiên Thuận liền dịu giọng an ủi, khuyên cô nên ngủ sớm, anh cũng chẳng tiếc lời bày tỏ tình yêu mình dành riêng cô.
Sau một hồi ừ hử, Tử Hân nhắm mắt ngủ quên luôn, chiếc điện thoại chầm chậm rơi khỏi bàn tay gầy, chỉ còn tiếng thở đều đều vọng sang tai người đàn ông.