Chương 171 - Sao Băng Qua Trời
Buổi sáng tại quầy lễ tân, các nhân viên xầm xì bàn tán vì thấy người thừa kế Nam Thành xuất hiện với bộ dạng hốc hác, soái khí của anh cũng biến đâu mất hết trơn, chỉ còn hình ảnh một ông chồng có vợ nhập viện.
Hạo Nhiên đi thẳng lên tầng trên, vào gặp Lý Hạo Nam. Hai nhà Lý, Dương thâm tình xưa giờ khá tốt. Dương Ân làm lỗi mà ba anh vẫn giữ Dương Mỹ Tranh lại công ty. Cô xin nghỉ việc thì đẩy sang công tác bên Hưng Thuận.
Vì vậy, anh nghĩ nên báo ba mình một tiếng trước lúc quẳng cô vô tù bóc lịch.
- Ba. – Hạo Nhiên khẽ cúi đầu chào.
- Ừ. Sao con đến đây, không chăm vợ à? – Lý Hạo Nam vừa hỏi vừa xếp gọn mớ hồ sơ mới ký.
- Con điều tra ra người đứng sau vụ tai nạn ấy là Dương Mỹ Tranh.
Nói rồi, Hạo Nhiên đặt xấp ảnh Lưu Nhược Bân chụp được cũng như mở đoạn băng ghi âm lời thú tội của Phùng Vận. Tiếp đó, anh cho ông hay luôn rằng mình sẽ tố cáo và đưa Dương Mỹ Tranh vào làm bạn cùng song sắt.
- Con nói trước với ba vậy, ba không cản con chứ? – Anh thu lại mớ bằng chứng, nhẹ giọng hỏi.
- Tùy con thôi Hạo Nhiên, con đòi công bằng giúp vợ con là đúng, ba có ngờ đâu một cô gái giỏi giang như Mỹ Tranh đột nhiên nông nỗi.
Chỉ cần câu đồng ý từ Lý Hạo Nam, Hạo Nhiên lập tức cúi chào, xoay người toan bước đi. Nhưng chỉ vừa nhấc chân thì chuông điện thoại đột ngột réo vang.
Thấy người gọi là Dương Mỹ Tranh, anh liền bắt máy xem cô muốn diễn gì.
- Anh, chị Tử Hân thế nào rồi ạ? Em định đến thăm mà chưa thu xếp được công việc. – Giọng nữ bên kia lộ vẻ lo lắng lẫn quan tâm.
- Mỹ Tranh, cô thật khéo múa. Vợ tôi xảy ra chuyện chẳng phải nhờ cô ban ơn cho à? Phùng Vận, cái tên này cô nghe quen chứ? Cô cứ chuẩn bị nhé, tôi sẽ bắt cô trả giá.
Dứt câu, anh liền tắt điện thoại, quay đầu nhìn Lý Hạo Nam, chờ đợi. Lúc này, ngay phòng kinh doanh công ty Hưng Thuận, Dương Mỹ Tranh tái mặt, toàn thân lạnh toát, run rẩy.
Cả đỗi sau, cô cố lấy bình tĩnh, nhấn số cầu cứu Dương Ân, kể rõ đầu đuôi sự tình.
Nghe con gái khóc lóc, than van, Dương Ân suýt chút đột quỵ. Dương Mỹ Tranh mượn ai cái lá gan to tới mức dám lên kế hoạch giết người, còn là người Hạo Nhiên hết lòng yêu thương nữa.
Nhưng nói gì thì nói, con dại cái mang, đều tại vợ chồng ông nuông chiều khiến cô hư hỏng, ông đâu đành lòng trân mắt nhìn con mình ra vành móng ngựa.
- Đừng khóc, để ba mặt dày cầu xin chủ tịch tác động xem sao.
Trấn an Dương Mỹ Tranh xong, Dương Ân gấp gáp tìm số liên lạc của Lý Hạo Nam. Khi chủ tịch Nam Thành vừa ấn nghe, ông liền ỉ ôi ngay lập tức.
Sau giây phút ợm ờ, Lý Hạo Nam hàng hai hàng ba, hứa hẹn chờ ông khuyên Hạo Nhiên thử.
Cuộc gọi kết thúc, Lý Hạo Nam tặc lưỡi, bóp trán. Hạo Nhiên đứng bên cạnh, mặt không biến sắc, anh đoán chẳng lầm, hai cha con nhà họ lại bấu víu vào ba anh như cái phao cứu sinh. Dẫu vậy, anh vẫn sẽ cứng lòng với quyết định này.
- À, Hạo Nhiên, hôm nay là thọ của Diệp sư phụ đấy, con có nhớ hay chăng?
Lý Hạo Nam đột ngột cất tiếng hỏi làm Hạo Nhiên ngơ ngác cả đỗi. Hồi lâu, như chợt nhớ ra, anh lấy tay vỗ nhẹ trán mình. Bao nhiêu chuyện ập đến cùng lúc, còn đầu óc đâu mà nhớ chứ.
- Ba cũng đoán là con quên. Thôi, quà ba mua sẵn kia, con tranh thủ lát lên biếu Diệp sư phụ, cho ba gởi lời thăm thầy luôn. – Ông nói và đá mắt về phía ba phần quà trên bàn tiếp khách.
- Vâng, con đi rồi ghé bệnh viện luôn.
- Nhược Bân mấy ngày nay chẳng thấy mặt ba mẹ nó luôn nhỉ?
- Chốc nữa con bảo cậu ấy thả con dưới chân núi rồi về gặp họ ạ. Chắc hàn huyên vòng lên vòng xuống cũng được vài tiếng đồng hồ.
Cúi đầu chào thêm lần cuối, Hạo Nhiên nhanh chóng túm ba xách quà lên tay, rảo bước khỏi phòng. Lý Hạo Nam thở dài nhìn theo tấm lưng gầy hao.
Đột nhiên, ông bất giác nhớ Tử Hương quá, thầm nhủ chiều nay phải tan ca sớm chút. Tội nghiệp thân cô, hồi trước còn Tử Hân lẩn quẩn, nói năm điều ba chuyện cho đỡ buồn, giờ thì thui thủi cả ngày.
Trong xe, nhìn Hạo Nhiên tay xách nách mang, Lưu Nhược Bân mau mắn vọt xuống, chạy lại, đỡ lấy mấy phần quà, cẩn thận đặt vào ghế phụ.
Anh mở cửa chui vô, kêu hắn đưa mình tới núi và tiện thể bảo hắn vọt về nhà thăm ba mẹ, khi nào anh gọi hẵng rước chứ đừng nằm vật vờ chờ đợi.
Con đường mòn dẫn lên núi lâu ngày mới đón bước người qua. Gió lùa hàng cây cao vi vút, hòa tấu bản nhạc tình du dương, réo rắt.
Hạo Nhiên mơ màng thả hồn giữa chốn non xanh, anh như thấp thoáng thấy dáng hình người con gái vận bộ võ phục màu trắng tinh khôi vẫy tay phía trước gọi mình.
Chân cô gãy, đầu bị thương, chẳng biết mai này còn đủ sức cùng anh đối kháng hay chăng nữa.