Chương 123 - Sao Băng Qua Trời
Bầu trời sáng nay từ thành phố K đến tỉnh J phủ đều màu mây xám xịt, hôm qua hãy còn trong xanh và nắng gắt, ấy thế mà chỉ một đêm liền thay đổi rõ rệt.
Tử Hân mơ màng nhìn ra hai bên đường, bất giác nhớ cái ngày mình rời khỏi nước X năm xưa, mưa giăng tiễn bước.
Đến cổng biệt thự, Thiên Thuận thả Tử Hân xuống rồi quay đầu xe chạy thẳng. Cô mỉm cười dõi theo cả đỗi mới đưa tay nhấn chuông. Lát sau, dì Hà xuất hiện.
Vừa trông thấy cô, bà mừng rơi nước mắt, lập cập hối các cô hầu đón lấy hành lý chuyển vô nhà.
- Có ai ở nhà không dì? – Tử Hân ngập ngừng lên tiếng hỏi.
- Thưa cô chủ, chủ tịch đã đến công ty, còn cậu chủ thì cả đêm không về.
Dì Hà dứt câu, Tử Hân bỗng mừng thầm. Hạo Nhiên qua đêm ở ngoài hẳn là có gì bất ổn. Đó giờ, dẫu khuya và say cỡ nào, anh cũng ráng bò về chứ đâu ngủ bờ ngủ bụi. Cô hy vọng anh đem lòng mê mẩn ai khác, buông bỏ đoạn tình cũ mà tha cho mình.
Mấy cô hầu khiêng đồ đi trước, Tử Hân chầm chậm theo sau. Đảo mắt khắp một lượt, mọi thứ vẫn y như ngày xưa, chẳng mấy thay đổi.
Đặt chân vào căn phòng, cô nhẹ nhàng lướt xung quanh, đôi bàn tay mảnh khảnh chạm khẽ từng vật dụng từ lớn tới nhỏ, nỗi xúc động bất giác dâng trào.
Cất gọn mọi thứ xong, Tử Hân buông mình nằm lên chiếc giường thân thuộc. Cứ nghĩ đến chuyện sắp được ra ngoài sống, cô vừa háo hức cũng vừa buồn buồn. Nơi này chứa chấp cô mười mấy năm trời, làm sao thôi nhớ.
Đang lim dim thì bên ngoài vọng lại hai tiếng gõ. Tử Hân giật mình, vội tụt xuống, chạy ra. Khi cánh cửa hé mở, đập vào mắt cô là bó hoa hồng tươi thắm và gương mặt rạng rỡ của Hạo Nhiên.
- Cậu…cậu chủ, sao tự nhiên tặng hoa? – Cô tròn mắt nhìn anh.
- Chào mừng vợ anh quay lại. – Hạo Nhiên mỉm cười, cất giọng cưng chiều.
Tử Hân sững sờ đứng như pho tượng, anh đổi cách xưng hô ư. Hai năm không thấy nhau cũng chẳng nghe tiếng. Người trước mặt cô đây đâu còn là chàng trai trẻ con nữa, trông anh chững chạc, mạnh mẽ hơn nhiều.
- Cậu…, sao… sao tự dưng kêu tôi bằng vợ? – Tử Hân lắp bắp sợ hãi.
- Em vừa xuống máy bay phải về thẳng đây hẳn rất mệt, em nghỉ ngơi đi nhé.
Hạo Nhiên dịu dàng đặt bó hoa vào tay cô rồi lập tức quay lưng chứ không trả lời câu hỏi quá ư thừa thãi với anh. Cô chính xác là vợ tương lai của anh, sớm hoặc muộn cũng thế thôi.
Chuyện đêm qua như một cơn ác mộng đối với Hạo Nhiên. Tận bây giờ, đầu vẫn còn choáng váng. Anh muốn ngủ thêm giấc nữa cho tinh thần ổn định.
Sáng sớm nay, nghe thông tin từ phòng kinh doanh truyền tới, báo rằng Dương Mỹ Tranh đã nộp đơn xin nghỉ việc. Khoảng thời gian thực tập, anh quen biết vài cô nàng hóng hớt nên họ mách lẻo.
Nghe tiếng đóng cửa phòng bên đánh sầm, Tử Hân thở dài, thất thểu trở vô, mệt mỏi đặt bó hồng đỏ thắm lên bàn. Chẳng lẽ Lý Hạo Nam chưa bàn với Hạo Nhiên. Trông anh bình thản như chẳng biết chuyện vậy.
Xâm xẩm chiều, Lý Hạo Nam mới về, ghé nhà bếp dặn dò dì Hà nấu thêm mấy món Tử Hân thích rồi lên lầu. Tắm gội xong xuôi, ông sang thư phòng tiếp tục xem tài liệu. Lúc quay ra, thấy Tử Hân cứ ngấp nghé trước cửa, ông liền bảo cô theo mình vào trong nói chuyện luôn.
- Cháu có gì thì cứ hỏi, đừng ngại. – Lý Hạo Nam dịu giọng ân cần.
- Chủ tịch, Hạo Nhiên cậu ấy…cậu ấy đã nghe chưa ạ? Chuyện hủy hôn ước đấy ạ?
- Tử Hân à. Tầm hai, ba ngày nữa, bác sẽ lựa dịp thích hợp phân trần cho nó hiểu. Cháu hãy ăn bữa cơm gia đình vui vẻ đã, vừa gặp lại mà.
- Vâng ạ. – Cô khe khẽ thuận tình.
Tối đến, bên mâm cơm thịnh soạn. Cả ba người cùng ngồi ăn uống sum họp. Tử Hân nhiệt tình trả lời các câu hỏi của hai cha con họ Lý về cuộc sống trên đất khách.
Lý Hạo Nam liên tục bảo Hạo Nhiên rót rượu chúc mừng. Vì ông bảo uống nên Tử Hân cũng chiều ý để ông vui, những mong sớm được việc mình, thoát khỏi gông cùm, tự do bay lượn.
- Nào, Tử Hân, ly này bác cám ơn cháu đã điều tra vụ rượu giả, giúp Nam Thành giữ lại mối quan hệ hợp tác với Wine Life. – Lý Hạo Nam vui vẻ nâng ly mời cô.
- Là công sức của nhiều người ạ, không chỉ có mình cháu. – Tử Hân khiêm tốn đáp.
- Em thông minh giỏi giang, đừng phủ nhận bản thân chứ. – Hạo Nhiên tiếp lời.
Hết chai thứ hai, Tử Hân thấy đầu choáng váng, phải xin phép về phòng trước. Lý Hạo Nam bảo dì Hà đưa cô lên lầu còn hai cha con họ thì tiếp tục tâm sự chuyện tương lai của Nam Thành. Thế nhưng chỉ vài phút sau, Hạo Nhiên chóng mặt và cũng chẳng thể tiếp tục nữa.