Chương 102 - Sao Băng Qua Trời

Cả hai sóng đôi lượn dọc quanh những hồ nước rộng xanh thẳm được bao bọc bởi vô số hàng cọ cực cao rồi vào khu rừng nhỏ ngắm trăm loài hoa rực rỡ khoe sắc trọn bốn mùa.

Tiếng cười lanh lảnh sảng khoái trên đôi môi người con gái khiến Kelvin tạm thời quên bẵng áp lực chồng chất của một tuần bộn bề sắp đến.

Người ở càng cao càng hứng chịu nhiều cơn gió mạnh, vị trí hiện tại anh đang nắm giữ không phải ai cũng dám ngồi.

Khi Kelvin đưa Tử Hân về lại nhà cô thì cũng sáu giờ tối. Chờ chiếc xe xịn xò lăn bánh, cô mới mở cổng chui vào. Thầm nghĩ lúc này bên nước X, hẳn Thiên Thuận đã thức giấc.

Tắm gội thay đồ xong, Tử Hân liền lấy điện thoại gọi cho người yêu nhưng chưa kịp thao tác gì đã thấy số máy bàn của biệt thự Lý gia hiện rõ trên màn hình.

Cô hơi chút ngập ngừng phân vân, chẳng biết có nên nghe hay chăng nữa, sợ rằng người bên kia là Hạo Nhiên.

Từ ngày cô sang nước B đến nay, anh vẫn giữ đúng thỏa thuận, chẳng liên lạc làm phiền, lẽ nào bây giờ bỗng đổi ý.

Cuộc gọi trước vừa kết thúc liền nối tiếp cuộc gọi sau, cô mím chặt môi, miễn cưỡng nhấn phím xanh, đưa lên tai.

-        Cô chủ, tôi đây, dì Hà đây. – Giọng người phụ nữ lớn tuổi lộ rõ vẻ hồi hộp xen lẫn vui mừng.

-        Ôi. Dì, ban nãy cháu bận tắm, không biết dì gọi ạ, cháu đang định gọi lại.

Cô thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi đáp lời. Thầm nghĩ bệnh đau tim do những tình huống tương tự thế này góp phần tạo thành chứ đâu ra nhỉ.

Vậy là, hai dì cháu tích cực hỏi thăm nhau về tình hình sức khỏe, cuộc sống thường nhật các kiểu.

Tử Hân cười đáp vi vu mà nào hay bên kia đầu máy có tận hai cái đầu người, cộng thêm bốn cái lỗ tai đang chằm hăm nuốt từng lời cô vào bụng.

Người phụ nữ son sẻ cứ đăm đăm nhìn mảnh sớ câu hỏi do Hạo Nhiên dày công soạn sẵn rồi đọc như con vẹt già, ngón tay anh di tới đâu, bà liền đọc ngay chỗ ấy. Đôi lúc anh chỉ trật, đâm ra một câu hỏi mấy lần.

Câu hỏi cuối cùng kết thúc, dì Hà cũng muốn tuột luôn oxi trong máu, không phải vì bà đọc nhiều mà là bởi hồi hộp, cộng thêm Hạo Nhiên ghé tai quá sát, bà sợ hơi thở của mình trúng anh nên nín đến tím mặt.

-        Cháu cảm ơn dì, tại cháu nhớ cô ấy quá, muốn nghe tiếng lâu lâu chút xíu.

Giọng Hạo Nhiên mang chút áy náy. Anh gấp vội mảnh giấy cho vào túi áo rồi thẳng lên cầu thang, chui tọt vô phòng.

Dì Hà mỉm cười dõi theo bóng cậu chủ. Bà thấy đứa trẻ này thật đáng thương, vật chất đầy đủ nhưng tinh thần chẳng trọn vẹn.

Triệu Tú Lan mất lúc anh còn quá nhỏ, Lý Hạo Nam thì tối mắt tắt mũi với bộn bề công việc khiến anh thiếu thốn tình cảm cả mẹ lẫn cha. Giờ người vợ sắp cưới cũng bỏ anh đi đến nơi xa xôi, còn cấm không cho liên lạc nữa.

Bà vừa quay lưng định vào bếp thì Hạo Nhiên chạy xồng xộc xuống, ba lô đeo lủng lẳng trên vai, mặt tươi y hệt cây vừa tưới làm người đối diện càng xót xa.

-        Cháu tới trường bắn xong chiều lên núi luôn, cuối tuần cháu lại về ạ.

Nói rồi, Hạo Nhiên te te lao ra chiếc xe đang đậu chờ sẵn. Suốt một tuần anh ở cùng Diệp sư phụ tập võ, thiền định. Mãi chiều thứ bảy mới về nhà, chủ nhật quanh xuống trường bắn luyện súng, lịch trình hầu như kín mít, chẳng có thời gian tung tăng chè chén nữa. Vì người mình yêu, anh quyết định học cách trưởng thành.

-        Cô Mỹ Tranh hôm trước tới tận nhà bắt tôi dẫn đi gặp cậu chủ đấy ạ. – Lưu Nhược Bân liếc nhìn trong gương chiếu hậu, cười hề hề.

-        Đưa giá hướng dẫn viên thật cao, bảo cô ấy lấy cổ phần của Dương phó tổng mà đổi, một lần một phần trăm. – Hạo Nhiên lơ đãng trông ra hai bên đường.

Lưu Nhược Bân phá lên cười khoái chí, bắt đầu nhẩm xem độ chừng mười lần dắt cô đi thì thu lợi bao nhiêu tiền. Hạo Nhiên thấy hắn lầm rầm tính toán liền không nhịn nổi, bật cười theo.

Đến chân núi, Lưu Nhược Bân chào tạm biệt cậu chủ rồi quay xe trở về. Hạo Nhiên nhanh chóng rảo bước. Lòng anh tràn ngập niềm vui vì đã nghe được giọng nói thân thương lẫn tiếng cười giòn giã từ Tử Hân. Đêm nay, chắc hẳn anh sẽ ngủ thật ngon cùng mơ những giấc mơ đẹp.

-        Tử Hân ơi, thời gian và khoảng cách chỉ làm anh càng yêu em thêm thôi, em không biết hay sao?

Hạo Nhiên thầm thì và nhảy chân sáo trên đường. Bản thân anh thấy trời đất, cảnh vật xung quanh bỗng nhiên đẹp lạ lùng. Tiếng gió ru cây êm tựa bản tình ca dìu dặt. Chim hót đệm nhạc vui tai, suối chảy róc rách tựa lời trách yêu của nhân tình nhẹ vang đâu đây.

Đúng là, người vui thì cảnh có buồn đâu bao giờ.