Chương 9 - Sao băng nhỏ xa xôi của hắn

Chương 9

Lâm Sinh Sinh nhìn thấy ánh mắt chân thành tha thiết, trong veo của hắn.

Nàng chưa bao giờ gặp qua người nào giấu sao trong ánh mắt, Ngu Tử Minh là người đầu tiên.

Lâm Sinh Sinh xoay xoay bông hoa quế thơm ngào ngạt chạm vào tay áo, nụ cười còn ngọt hơn cả mùi hoa: "Hôm qua ngươi nói ngươi thích nghe thơ? Tình cờ bổn tiểu thư cũng biết làm thơ, không biết Tử Minh đệ đệ có thể có thời gian uống rượu dưới trăng cùng ta, giám định và thưởng thức một phần không?"

Môi mỏng Ngu Tử Minh nhếch lên một tia cười lạnh: "Được, mời Lâm Tứ tỷ đi theo ta."

Vừa dứt lời hắn lập tức xoay người đi tới, Lâm Sinh Sinh cũng không hề chậm trễ đi theo.

Ngu Tử Minh dẫn nào tới một tòa bên cạnh cáo ao, khi gió nhẹ cuối thu thổi tới đã khiến nàng có thể cảm nhân được cảm giác mát mẻ hỗn loạn.

Lâm Sinh Sinh ngồi xuống bên cạnh bàn đá, quay đầu nhìn thấy Ngu Tử Minh phân phó hạ nhân cái gì đó, lưng hơi căng thẳng, cái trán cũng thấm chút mồ hôi.

Một lát sau, hạ nhân bưng tới đồ ăn nhẹ và rượu ngon, Lâm Sinh Sinh gắp một miếng gà cay bỏ vào miệng, âm thần cảm thấy may mắn mình đã xuyên qua thế giới không có cơ sở, dù sao trong lịch sử cổ đại cũng không có cây ớt.

Lâm Sinh Sinh vui vẻ, sau khi ăn mất miếng mới lưu luyến buông chiếc đũa xuống.

Sau đó nàng lại cầm chén rượu bạch ngọc lên, muốn cùng cụng chén rượu với Ngu Tử Minh: "Ta làm ngươi tùy ý, ngươi cứ thật sự tùy ý, ta làm ta làm."

Nói xong thì lập tức uống một ngụm, sợ Ngu Tử Minh giữ chặt nàng lại.

Ngu Tử Minh cũng hơi sững sờ, nhìn nàng bằng ánh mắt "Ta cũng làm ngươi rồi, ý của ngươi còn muốn tùy ý hay sao?" giống như một tay đang đùa giỡn con thỏ nhỏ thông minh.

Sau khi uống mấy chén, thân thể cũng ấm áp hơn rất nhiều.

"Không phải tỷ tỷ nói còn có thơ muốn phẩm sao?" Ngu Tử Minh đột nhiên tò mò với thơ mà nàng làm.

"Ồ, đúng đúng rồi, suýt quên mất việc này."

Lâm Sinh Sinh vô nhẹ đầu, đứng lên chỉnh trang lại quần áo một chút: "Tử Minh đệ đệ, vậy ngươi cần phải cẩn thận nghe nha."

"Trưa ngày cày cuốc, mồ hồ thấm đất. Ai biết từng hạt cơm, trên đĩa là nhọc nhằn."

Lâm Sinh Sinh lắc đầu tự tin, rất có dáng vẻ "ta chính là thiên tài".

Ngu Tử Minh sửng sốt, ra vẻ có hơi xấu hổi: "Còn sợ không phải tỷ tỷ lấy đệ đệ ra giễu cợt đấy chứ? Bài thơ này ngay cả trẻ con ba tuổi cũng có thể đọc thuộc lòng."

"?"

Gì? Đây không phải không có cơ sở sao? Tại sao lại có thơ đường."

Suy nghĩ trong đầu Lâm Sinh Sinh vừa chuyển, tự nhiên mở miệng nói: "Không không không, Tiểu Minh cũng không hiểu được thâm ý trong thơ. Ngươi phẩm, ngươi phải cẩn thận phẩm, phải tinh tế phẩm..."

"Bài thơ này giảng chính là không được lãng phí lương thực, ý của tỷ tỷ là muốn bảo ta phẩm nhiều mỹ thực hơn một chút?"

"Không, ý của ta là." Lâm Sinh Sinh ngồi trở lại bàn đá, ngón tay đặt trên miệng chén xoay một vòng: "Ta là cuốc đất, ngươi là giữa trưa."

Bầu không khí ngay lập tức giảm xuống đến mức đóng băng, ngay cả gió nhẹ cũng cảm thấy xấu hổ, không dám thổi.

Lâm Sinh Sinh vẫn bình tĩnh, thản nhiên, nhặt một bó cỏ xanh nhỏ rồi rời đi.

Bây giờ nàng thầm nghĩ phải nhanh chóng rời đi hành lang quỷ đình tại nơi ba phòng một sảnh trên mặt đất này.

Ngu Tử Minh nhìn theo bóng dáng nàng mà ngẩn người, rất lâu sau mới lấy lại tinh thần, phát hiện ra Hắc Thạch đã đứng bên cạnh mình không biết từ khi nào.

Lại nhìn ly rượu Lâm Sinh Sinh để lại, ý cười càng sâu: "Tính tình thay đổi? Thật giống như đã thay đổi thành một người khác."

Vừa chớp mắt đã tới Lập Đông, Lâm Sinh Sinh còn dạy cho A Huỳnh làm mấy túi nước ấm, đang định đưa tới chỗ Ngu Tử Minh.

Vừa mới tới trước cửa đã bị một tiểu mỹ nhân ngăn lại.

"Tỷ tỷ, xin hỏi một chút, phủ đệ Ngu thị đi hướng nào vậy?"

Làn da mỹ nhân trắng nõn, quần áo hoa mỹ, lại rất khó có thể che đậy bùn đất trên làn váy, trên gương mặt vô cùng mịn màng xung có mấy vết đen, giống như phong trần mệt mỏi, đi đường xa đến đây.

Lâm Sinh Sinh lại cảm giác hơi kỳ quái, tại sao tiểu mỹ nhân lại tới hỏi đường mà không phải là nha hoàn phía sau tiểu mỹ nhân?

Nha hoàn kia thấy nàng nhìn tới cũng cúi người mỉm cười thi lễ.

"Ngươi đi Ngu phủ làm gì?" Lâm Sinh Sinh cảnh giác hỏi.

"Là như vậy." Tiểu mỹ nhân ngẩng đầu, đôi một hơi tái nhợt: "Gia đình nhỏ của tiểu nữ vốn là thương nhân tại Ô trấn, tuy nhiên gia đình rơi vào cảnh sa sút, cha me phái tiểu nữ tới tìm biểu ca, xin hắn giúp đỡ. Nếu tỷ tỷ biết Ngu phủ đi hướng nào thì mong tỷ cho biết, nói cho tiểu nữ."

Nói xong, hai tay của tiểu mỹ nhân lập tức đưa hai chữ cho, Lâm Sinh Sinh biết đây là đại lễ của thời cổ đại, lập tức ngăn cản nàng ấy.

“Không sao, không sao, ta đang muốn tới Ngu phủ, ngươi đi theo ta đến đây đi.”

Tiểu mỹ nhân và nha hoàn của nàng ấy liếc mắt nhìn một cái, vội vàng tạ ơn.

Lâm Sinh Sinh đi qua cửa chính của Ngu phủ, thị vệ không ngăn cản nàng mà ngăn cản hai người phía sau lại.

“Cái này… Tỷ tỷ!” Mỹ nhân vội vàng gọi Lâm Sinh Sinh sắp rẽ vào một góc.

Lúc này nàng mới nhớ ra hôm nay nàng dẫn theo hai mỹ nhân tới, hai mỹ nhân yếu đuối lúc đi đường cũng không nói gì, khiến nàng trực tiếp quên mất người ta.

Lâm Sinh Sinh vội vàng vòng lại: “Đại ca, đây là khuê mật bạn tốt của ta, cùng ta tới đây tìm người… Biểu ca ngươi tên là gì?”

Tiểu mỹ nhân nói ra một cái tên, bốn tên thị vệ cùng nhìn nhau một cái, vân nói: “Lâm tiểu thư, trong phủ quả thực có một người tên này, nhưng theo quy củ đã đưa ra, không có sự đồng ý của công tử không ai được tiến vào trong phủ, mong Lâm tiểu thư tha thứ.”

Lâm Sinh Sinh cảm thấy hơi khó hiểu, chủ tử nhà ngươi bị bệnh không thể ra ngoài cửa, sát thủ sẽ phải hai nữ tử có bệnh tới sao?

Nhưng mặt ngoài của Lâm Sinh Sinh vẫn rất khách khí: “Như vậy đi, chúng ta không đi vào, làm phiền đại ca tìm người nọ gọi tới, chúng ta trò chuyện ở ngoài cửa là được rồi.”

Trên mặt thị vệ lộ vẻ khó xử, một hồi lâu vẫn có một người đi tìm vị biểu ca kia.

Lâm Sinh Sinh nhìn quần áo bị bẩn của các nàng, sợ rằng các nàng không tìm thấy biểu ca cũng không có chỗ có thể đi, vậy nên đứng ở cửa chờ đợi.

Nàng cởi chiếc áo khóa lông cáo màu đỏ của mình khoác lên cơ thể gầy gò của tiểu mỹ nhân, ngăn lại lời từ chối của mỹ nhân cùng lời cảm ơn. Lâm Sinh Sinh cảm thấy mình lúc này chính là Lôi Phong còn sống.

Tặng người hoa hồng, tay có hương thơm.

Khi Ngu Tử Minh đi từ bên trong nội viện ra, thấy Lâm Sinh Sinh đang ôm một món đồ thêu hoa bằng lông thỏ mịn màng trong tay, hắn lập tức đi về phía nàng.