Chương 6 - Sao băng nhỏ xa xôi của hắn

Chương 6

Mọi người thấp giọng thở dài, xem ra lần cãi nhau năm đó của hai người quả thật rất kịch liệt, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Chu Vãn Nhan lộ ra vẻ giận dữ.

Lâm Sinh Sinh cũng nghe thấy có người gọi tên của thân thể này, theo phản xạ có điều kiện xoay đầu lại, ánh mắt có hơi mờ mịt: "Hả?"

Nhìn thấy nàng thật sự không coi trọng chính mình, mất công ta mấy nay ở bên ngoài nói tốt cho ngươi ở trước mặt Ngu Tử Minh, nhưng ta không ngờ tới vốn dĩ ngươi không hề nhớ tới ta!

"Còn không mau cút tới đây ngồi đi!"

Lâm Sinh Sinh nhìn thấy sự tức giận trên khuôn mặt nhỏ của tiểu mỹ nhân đối diện tăng vọt cũng cảm thấy bối rối.

Từ sau khi nàng ta tiến vào bên trong yến hội, cũng chưa từng gây chuyện, chẳng lẽ tư thế ngồi cảu mình khiến cho Chu đại tiểu thư không thích sao?

Lâm Sinh Sinh nhìn thấy ba vị trí chủ vị phía đối diện, hai người bọn họ mỗi người chiếm một bên, chẳng lẽ chiếc ghế trung tâm để dành cho mình sao?

Lâm Sinh Sinh nghi ngờ nhìn về phía Ngu Tử Minh, nhìn thấy người sau cụp mắt xuống, một tay tay đỡ đầu, dùng ngón trỏ gõ gõ trên đầu.

Chu Vãn Nhan nhìn thấy dáng vẻ đần độn của Lâm Sinh Sinh, nghe nói mấy ngày trước nàng rơi xuống nước, không phải bị bệnh tới mức hỏng đầu óc đấy chứ?

Nghĩ tới đây, giọng điệu của Chu Vãn Nhan cũng dịu đi mấy phần, nhưng khi lời nói ra miệng lại trở nên kinh miệt: "Còn muốn ta đích thân đi mời ngươi sao?"

Lúc này trong yến hội lặng ngắt như tờ, mọi người phát hiện ra "khách không mời mà đến" mà Chu tiểu thư nói hình như là mình...

Những người lúc trước chưa từng nói ra những lời chửi bởi Lâm Thanh Ca lén lút che miệng lại cười trộm, nhìn thấy biểu cảm ngạc nhiên của những người đó mà cảm thấy vui vẻ.

Lâm Sinh Sinh đứng dậy đi đến trước mặt Chu Vãn Nhan, cố ý làm ra vẻ mặt cáu kỉnh của Lâm Thanh Ca như trong tưởng tượng, nói: "Còn không mau nhường chỗ cho bổn tiểu thư?"

Chu Vãn Nhan thấy nàng đi tới đây, thoáng nhìn thấy đầu ngón tay đang gõ trên đầu của Ngu Tử Minh đã dừng lại.

Hắn kéo chiếc ghế gỗ đàn hương ra, không để ý tới nàng.

Sau khi Lâm Sinh Sinh ngồi xuống, lén quan sát một chút biểu cảm của Chu Vãn Nhan, giống như thật sự không có ý muốn làm khó nàng thì lập tức yên tâm.

"Da của ngươi thật đẹp."

Lâm Sinh Sinh cười nói với Chu Vãn Nhan.

"Vòng eo của ngươi cũng thật gầy."

"Xiêm y ngươi mặc rất rất đẹp."

"Ồ... Trông ngươi thật giống như liễu yếu trước gió."

Lâm Sinh Sinh thấy mặc dù Chu Vãn Nhan phớt lờ mình, nhưng lại khi gắp Phù Dung cao thì cũng sẽ lấy cho mình một miếng, cười thâm nghĩ tiểu cô nương này thật đáng yêu.

Chu Vãn Nhan biết nàng không được đi học, liếc mắt nhìn nàng một cái: "Không biết khen thì đừng khen."

"Ai nói ta không biết?" Lâm Sinh Sinh không phục, bắt đầu nói một lượt thành ngữ mà mình biết.

"Ngươi khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp như hoa. Là tiểu gia ngọc bích, quốc sắc thiên hương..."

Chu Vãn Nhan chó chịu đến mức dùng hai tay nắm lấy vai nàng, ép nàng quay qua đối mặt với Ngu Tử Minh: "Sao hôm nay Lâm tiểu thư lại kỳ quái như vậy?Người trong lòng thì đặt ở một bên không thèm quan tâm, nhưng lại bắt chuyện với ta nhiều hơn?"

Ồ? Xem ra trước kia Lâm Thanh Ca à một người truy phu một cách công khai sao?

Ngu Tử Minh mỉm cười ấm áp với nàng, rất nhanh hắn đã đứng dậy thật sự nghe bọn họ ngâm thơ.

"Ngu Tử Minh."

Hắn chưa bao giờ nghe thấy có nữ tử nào gọi thẳng tục danh của hắn như thế, vì vậy hắn cau mày quay đầu lại, như thể chờ đợi nàng nói tiếp.

Chu Vãn Nhan ở một bên cũng dựng lỗ tai lên.

"Ngu Tử Minh?"

Lâm Sinh Sinh nhìn thấy hắn thật sự không định nói chuyện thì không khỏi tức giận.

Dáng vẻ của vị hôn phu rất đẹp, chẳng trách hắn không để ý tới Lâm Thanh Ca, cũng phải mạnh mẽ dùng một đạo thánh chỉ để cưỡng ép hôn ước.

"Ngu Tử Minh, chúng ta có hôn ước."

Thầy nàng nhắc tới chuyện này, Ngu Tử Minh hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp: "Đúng vậy, Lâm tứ tiểu thư."

A, nam nhân.

Vậy mà lại dùng xưng hô để nhắc nhở nàng hai người không quen biết nhau.

"Nếu ngươi nhìn nữ tử khác lần nữa, ta sẽ ghen."

Lâm Sinh Sinh mím đôi môi đỏ mọng, làm ra dáng vẻ như thật sự cảm thấy tủi thân.

Thật đúng là đã thay đổi tính tình.

Trước đây cho dù Lâm Thanh Ca có tàn bạo thì khi có người ngoài cũng tuyệt đối không oán giận nói một chữ "ghen" với hắn.

"Chỉ là nghe thơ thôi."

Sắc mặt và giọng điệu của hắn không thay đổi, vẫn là thiếu niên tao nhão.

"Nếu ngươi thích thơ thì không thể chỉ nghe mình ta đọc sao? Chẳng lẽ ngươi thích nghe thơ cũng không thích thơ của ta sao? Hay là nói, ý của ngươi không phải là thích nghe thơ mà là thích tiểu mỹ nhân đang làm thơ?"

Giọng điệu của Lâm Sinh Sinh bắt chước theo tử vi, còn nhập vai lấy tay che ngực.

Ngu Tử Minh thấy nàng rất khác so với trước đây, cảm thấy hơi thú vị.

Hắn muốn xem nàng có thể có những thủ đoạn đùa giỡn gì.

"Lâm Tứ tiểu thư hiểu nhầm rồi, ngu mỗ chỉ thấy rảnh rỗi nhàm chán thôi."

"Ý của Ngu Ngu chính là cho dù có vô cùng nhàm chán thì cũng không muốn nói chuyện cùng với ta có phải không?"

Ngu Tử Minh khi bị gọi ngoại hiện thì khóe môi khẽ nhếch lên: "Vậy Lâm Tứ tiểu thư muốn tán gẫu chuyện gì?"

Lâm Sinh Sinh hơi sửng sốt, tán gẫu cái gì? Nàng cũng hoàn toàn không nghĩ tới.

Lúc đầu nàng chỉ là thấy dáng vẻ của hắn thanh tú dịu dàng lại dễ bị lừa như vậy nên muốn trêu chọc hắn thôi.

Lâm Sinh Sinh hơi do dự một lúc, sau đó khẽ mỉm cười: "Không bằng tâm sự xem đứa nhỏ của chúng ta sau này sẽ đi học ở học đường nào đi?"

trong tương lai?"

"Khụ... Khụ khụ..."

Chu Vãn Nhãn đang nghe lẽn bỗng ho khan mãnh liệt, không biết là nàng ta ho vì xấu hổ hay là bị sặc rượu. Nàng ta nhìn Lâm Sinh Sinh

Zhu Wanyan đang nghe trộm ho dữ dội, cô không biết là xấu hổ hay bị sặc rượu, ánh mắt nàng ta khi nhìn về phía Lâm Sinh Sinh mang theo chút hoài nghi.

Lâm Thanh Ca hôm nay thật sự rất kỳ quái, tuy rằng là do Hoàng thượng chủ hôn nhưng trước kia nàng cũng chưa từng nhắc tới ở trước mặt Ngu Tử Minh, càng đừng nói là... Chuyện đứa nhỏ.

Lâm Sinh Sinh vừa quay đầu lại đã thấy Chu Vãn Nhan đang xua tay với mình, nói liên thanh mấy lần với nàng không có việc gì, nói mình mình quay lại trước chờ đợi Ngu Tử Minh và nàng thảo luận với nhau.

Ngu Tử Minh gật đầu phụ họa: "Quả thật rất đáng giá tham khảo. Tuy nhiên hôm nay Ngu mỗ chỉ muốn nghe thơ cho vui, làm sao bây giờ? Lâm Tứ tiểu thư."

"Thôi, giang hồ để cho ngươi hô phong hoán vũ, là Thanh Ca ta không xứng với ngươi."

Lông mày Ngu Tử inh giật giật, lại nghe nàng nói.

"Mối quan hệ này cũng chẳng phải mối quan hệ lâu dài. Nếu ngươi không muốn thì ta sẽ rời đi. Ngày khác ta sẽ tìm phụ thân để hủy bỏ chuyện hôn sự này, ngươi cảm thấy có được không?"

Từ hôn?