Chương 12 - Sao băng nhỏ xa xôi của hắn
Chương 12
Đây là ngày thứ năm Lâm Tứ tiểu thư Lâm Thanh Ca mất tích.
Trong căn phòng là một mảnh hỗn độn, đồ sứ vỡ nát, trang giấy bị xé rách, nghiên mực và cháo đậu xanh bị hất đổ.
Thứ còn sạch sẽ duy nhất chính là ngàn con hạc giấy được xâu thành chuỗi bên cạnh màn, lúc này năm sáu chiếc dây chuông bạc đã được gắn sẵn lên chúng.
Thiếu niên ốm yếu đang nằm trên chiếc giường tròn mềm mại như mây trắng, ở trong tay hắn là bức tranh chân dung của một nữ tử cùng với hai chữ “tìm người” rất lớn.
Đáy mắt của thiếu niên trẻ tuổi có chút màu xanh, vẻ tái nhợt trên mặt không có chút huyết sắc.
Chỉ cần tiếng chim sẻ bay qua cũng lập tức khiến hắn tỉnh giấc.
Ngu Tử Minh ngồi dậy, xoa xoa mi tâm, cảm giác trong lòng hơi mệt.
Đêm đó khi thấy bát cháo đậu xanh ở trước cửa thư phòng, hắn lập tức cảm giác hơi bất an.
Hắn vuốt ve vị trí lần cuối nữ tử kia ngồi, lại không cảm nhận được hơi ấm còn sót lại của nàng.
Thiếu niên đứng dậy, kéo chiếc chuông bên cạnh giường, những ký ức tràn vào bên trong lòng hắn.
Là nàng cúi người xoa mái tóc dài của hắn nói: Ta gọi là Sinh Sinh, Sinh Sinh trong không ngừng sinh trưởng.
Là nàng nhân lúc cơn đau đầu của hắn phát tác hôn lên môi hắn như chuồn chuồn đạp nước, còn nói đây là nụ hôn của tình yêu.
Là nàng nhặt một đóa hoa quế rơi xuống, cài trên đầu của hắn nói Tử Minh đệ đệ cũng tươi mát xinh đẹp như đóa hoa này vậy.
Là nàng chơi xấu, nằm ở trên giường của hắn, còn ra vẻ thẹn thùng hỏi: Giường của đệ đệ lớn như vậy, ngủ một mình có sợ hay không?
Nàng nói nàng đến từ mấy ngàn năm sau, vì tìm hắn mà tới.
Nàng nói nhiều như vậy, Ngu Tử Minh lại nhớ nhiều như vậy.
Nàng là một nữ tử không thích hợp với thời đại này.
Một tia sáng từ trong những đám mây chiếu xuống khoảng không, chiếc vào phía trên chiếc thuyền nhỏ cô tịch ở trong Hà Châu.
Chỉ là… Dường như có hơi nghịch ngợm.
Ngươi thích chơi trốn tìm sao?
Vậy ngươi cần phải trốn cho kĩ.
Lâm Sinh Sinh đang ở một nơi bí mật gần đó, một chùm ánh sáng từ trên trời giáng xuống, chiếu sáng nàng, không chiếu sáng xung quanh, cũng không nhìn rõ hoàn cảnh bốn phía.
Một trận tiếng chuông vang lên, dường như có bóng người đi tới từ trong bóng đêm. Lâm Sinh Sinh muốn chạy trốn, muốn kêu to nhưng lại không có sức lực, cũng không phát ra được chút âm thanh nào.
Một bàn tay to bắt được bả vai của nàng từ phía sau.
Một mùi hoa quế quen thuộc, Lâm Sinh Sinh thôi không giãy giụa, do dự một lát mới thử mở miệng hỏi: “Tử Minh đệ đệ?”
Bóng đen phía sau vẫn chưa trả lời, tay theo bả vai từ từ vuốt ve xuống dưới, nhanh chóng chiếm lấy hai khối mềm mại trước ngực.
Khuôn mặt nhỏ nhắn Lâm Sinh Sinh lập tức đỏ bừng, nàng ngăn chặn bàn tay kia, hơi cả giận nói: “Ngu Tử Minh!”
Người phía sau thở dài, cúi người thở nhẹ bên tai nàng một hơi: “Tỷ tỷ.”
Một trận cảm giác tê dại xuyên thấu toàn thân, cả người Lâm Sinh Sinh run lên.
Tỉnh lại.
Là mộng.
Vẫn là cái xuân mộng này.
Lâm Sinh Sinh xoa xoa cánh tay tê rần, bả vai còn hơi đau nhức.
Cửa thư phòng bị đẩy ra, Chu Vãn Nhan bưng đồ ăn tiền vào, nha hoàn phía sau tự giác đóng cửa.
“Ngươi tới rồi.” Lâm Sinh Sinh vươn eo một cái: “Hôm nay lại có món ngon gì vậy?”
Chu Vãn Nhan liếc mắt nhìn nàng một cái, đôi lông mày đẹp cau lại: “Ta nói này Lâm Tứ tiểu thư, ngươi còn muốn ở lại chỗ này của ta đến khi nào? Công tử Ngu gia chỉ thiếu nước chưa tới hoàng cung tìm ngươi thôi!”
Lâm Sinh Sinh gắp một miếng sườn xào chua ngọt đưa tới bên miệng, mơ hồ không rõ nói: “Ta còn chưa nghĩ ra, cứ ở thêm hai ngày nữa đi.”
Chu Vãn Nhan không nói gì, lập tức nhấc váy rời khỏi phòng. Trước khi đi nàng ta vẫn không quên nhắc nhở nàng: “Mặc dù cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, ngươi trốn tránh thì cứ trốn tránh, Chu gia cũng không ngại thêm cái miệng cơm như ngươi. Nhưng… Ngươi vẫn nên sớm hiểu rõ, nếu không ngươi sẽ liên lụy đến Chu gia, Lâm phủ cũng đừng nghĩ tới chuyện bảo toàn.”