Chương 3 - Sai Số

Tôi đau đớn la lên, Lâm Tự Chu nghe thấy thì buông sách giáo khoa xuống nhìn tôi: “Tiểu Đào Tử, em sao thế?”

Đại khái là cơn đau làm thần kinh tôi tê dại, cho nên tôi không còn sợ hãi Lâm Tự Chu như trước nữa, ngược lại còn tức giận hất tay hắn ra: “Không phải bắt tôi uống sữa xoài sao? Bây giờ còn hỏi làm gì?”

“Sao chứ?”

Tề Tô Tô ngồi cách đó không xa nghe tôi nói thế thì không màng đến việc ôn bài đầu giờ, lập tức chạy tới trước mặt tôi. Cô ấy thấy sữa xoài để ở góc bàn thì sắc mặt thay đổi.

“Đào Tử, cậu điên à? Cậu bị dị ứng xoài mà còn dám uống nó!”

Dứt lời, cô ấy muốn đỡ tôi đến phòng y tế ngay lập tức.

“Tiểu Đào Tử, em bị dị ứng xoài?” Mặt Lâm Tự Chu tái mét, bộ dạng có vẻ lo lắng lắm, còn muốn đưa tay đỡ tôi nữa chứ.

Nhìn xem, người nào quen tôi từ nhỏ cũng biết tôi bị dị ứng xoài. Bây giờ hắn giả bộ như vậy, cứ như thật sự không biết tôi bị dị ứng.

Biến thái vẫn là biến thái, sử dụng vẻ ngoài hiền hòa vô hại, chỉ cần một câu nói là có thể phủi sạch bản thân, không để người khác cảm thấy hắn biến thái, mà tất cả chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Nhưng tôi sẽ không bị hắn mê hoặc đâu!

Tôi lại hất tay hắn ra, sau đó nhờ Tề Tô Tô dìu dắt đến chỗ giáo viên xin nghỉ rồi nhanh chóng đến phòng y tế.

Mãi đến khi nằm trên giường bệnh rồi tôi mới hoảng hốt nhớ lại. Tôi thế mà... thế mà dám trở mặt với Lâm Tự Chu!

Tề Tô Tô ngồi bên cạnh nói: “Trúc mã của cậu sao thế? Sao có thể không biết cậu bị dị ứng xoài được chứ? Cậu cũng ngốc quá, hắn không biết thì thôi, sao cậu còn uống làm gì?”

Nước mắt tôi lộp bộp một tiếng rơi xuống: “Lâm Tự Chu là một tên...”

Lời vừa ra khỏi miệng bị tôi cứng rắn nuốt vào bụng. Tôi chợt nhớ ra một chuyện, lập tức nắm tay Tề Tô Tô nghiêm túc nói: “Có một số việc mình không thể nói cho cậu là vì muốn tốt cho cậu thôi. Nhưng cậu nhất định phải tin tưởng mình, cách xa Lâm Tự Chu ra một chút, cậu phải nhớ kỹ đấy!”

Tề Tô Tô còn muốn cười nhạo tôi vì chuyện “thanh mai trúc mã” như ngày hôm qua. Nhưng nhìn vào mắt tôi một lúc lâu thì ý cười không còn nữa. Dù sao cũng là bạn bè lâu năm, tuy không rõ nguyên nhân nhưng thấy tôi nghiêm túc dặn dò như thế thì trịnh trọng gật đầu.

Đến gần giữa trưa, Tề Tô Tô để tôi tiếp tục nghỉ ngơi, bản thân cô ấy thì đến nhà ăn lấy cơm cho tôi. Nhìn bóng lưng cô ấy rời đi rồi tôi mới đắp chăn nằm trên giường. Lăn lộn suốt một buổi sáng làm tôi hơi kiệt sức, hơn nữa không có ai trò chuyện cùng nên rất nhanh đã mơ màng muốn ngủ.

Không bao lâu sau, tôi cảm nhận được có ai đó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng y tế ra. Tuyệt đối không thể là Tề Tô Tô, bạn thân đã lâu nên tôi biết rõ tiếng bước chân của cô ấy. Không hiểu sao nhịp tim tôi tăng tốc kinh hoàng.

Tôi cuống quýt xốc chăn lên nhảy xuống giường, vội quá nên quên mang giày, cứ thế đứng trên mặt đất bằng đôi chân trần. Tôi cẩn trọng di chuyển, định ẩn nấp đằng sau màn giường. Cùng thời gian, người kia đã đi tới, khoảng cách càng lúc càng gần. Tôi hít sâu một hơi, nhắm hai mắt xông ra ngoài, ý đồ đánh hắn trở tay không kịp.

Kết quả không chạy được hai bước chân thì cổ áo đã bị túm lấy. Tôi quay người, nhìn thấy gương mặt phóng đại của Lâm Tự Chu, sợ tới mức nhũn chân, liên tục lùi ra sau vài bước.

Sắc mặt hắn thay đổi, cánh tay lôi kéo tôi càng dùng sức hơn. Tôi không phản ứng lại kịp chuyện gì đang xảy ra đã thấy trời đất quay cuồng, vị trí của hai chúng tôi tráo đổi với nhau.

Hắn đột nhiên buông tay, để cả người tôi ngã ngồi xuống đất, cánh tay thì đập vào tủ đau đến hít hà một hơi.

Đúng là... biến thái quá.

Thấy bốn bề vắng lặng nên dùng chiêu trò khi dễ tôi đây mà.

Có điều là lần này hắn tính sai rồi, lúc kéo ngã tôi thì bản thân hắn cũng lui lại đằng sau nên chân đụng vào mép giường. Hắn mất thăng bằng lảo đảo, nhờ kịp thời chống tay xuống đất nên không đến nỗi ngã nhào.

Tôi vội vàng bò dậy, không ngừng lui ra xa, mãi đến khi chạm vào cửa phòng y tế mới thôi. Nhìn hành lang người đến người đi, tôi nhẹ nhõm thở dài một hơi.

“Lâm Tự Chu, bây giờ là giữa trưa, hành lang bên ngoài đông người lắm đó.” Có nhiều người như vậy, chắc là hắn sẽ bớt hống hách một chút, không đụng tay đụng chân với tôi nữa đúng không?

Lâm Tự Chu đứng lên, giấu tay phải ở sau lưng, sắc mặt không được tốt lắm. Đặc biệt khi đối mặt với tôi thì hắn cau mày, ra vẻ ta đây không dễ chọc đâu.

Cuối cùng, hắn rời đi không nói một lời. Dõi theo bóng lưng hắn khuất sau khúc ngoặc hành lang, tôi thở dài thư thái một hơi.

Lúc này Tề Tô Tô mới mang theo cơm trưa quay về, thấy tôi rệu rã tinh thần thì lo lắng hỏi: “Đào Tử, hay là chúng ta tới bệnh viện khám thử?”

Tôi lắc đầu. Lúc nãy không uống nhiều lắm, hơn nữa nhờ chuyện hôm qua nên tôi đã đề phòng sẵn rồi, sáng sớm đã uống Loratadine giảm bớt triệu chứng.

Tề Tô Tô vừa để đồ ăn lên bàn nhỏ vừa nói: “Ơ, ai làm rơi vỡ lọ nước muối ở đây thế?”

Tề Tô Tô quay đầu nhìn tôi, ánh mắt dừng lại trên hai chân trần trụi. Cô ấy nhíu mày nói: “Sao không mang giày? Mép giường bên này có nhiều mảnh vỡ thủy tinh lắm, đi đường cẩn thận chút biết không. Dưới đất còn có máu, cậu bị thương à?”

Tề Tô Tô vội vàng chạy đến cạnh tôi, kéo tay tôi nhìn trái ngó phải. Xác định trên người tôi không có bất kỳ vết thương nào mới yên tâm.

Tôi chăm chú quan sát vết máu dưới đất, bỗng dưng nhớ đến Lâm Tự Chu. Lúc hắn rời đi đã chắp tay sau lưng... bị thương à?

Đáng lắm!

Vậy là tên biến thái đó thấy mảnh vỡ thủy tinh dưới đất nên nảy sinh ác ý, muốn làm tôi đạp chân trần lên chúng. Không ngờ tôi thông minh nhanh nhẹn, làm tôi và hắn đổi vị trí với nhau, thành ra người bị thương ngược lại là hắn.

Hừ, chuyện này gọi là ác giả ác báo!

Sau lần dị ứng này, Lâm Tự Chu không nói chuyện với tôi nữa. Lần nào nhìn thấy tôi hắn cũng xụ mặt, ánh mắt vừa nhìn đã thấy không có ý tốt lành, làm da đầu tôi tê dại không thôi. Hắn không chủ động mở miệng thì tôi có quyền xem hắn là không khí, không nhìn thấy gì hết.

Liên tục hai tuần, khi tôi sắp thả lỏng cảnh giác thì bỗng dưng hắn chặn đường tôi sau giờ học. Hắn đứng ngoài cổng trường, đôi mắt nặng nề nhìn tôi.

“Anh, anh muốn gì?”

Tôi trời sinh nhát gan, gặp người đáng sợ là nói lắp không tự chủ được.

Lâm Tự Chu hít sâu một hơi, sau đó mở miệng: “Còn giận chuyện lúc trước sao?”

Lần trước? Chuyện gì? Chuyện cố ý muốn đẩy tôi dẫm chân trần lên mảnh vỡ thủy tinh à?

Tim tôi đập mạnh, biết ngay tên biến thái này chưa thay đổi suy nghĩ, bây giờ muốn nhắc lại chuyện xưa đây mà.

Tôi cảnh giác nhìn hắn: “Rốt cuộc anh muốn gì?”

Lâm Tự Chu há miệng thở dốc, dường như muốn nói gì đó mà lại thôi. Cuối cùng hắn đưa cho tôi một tờ giấy: [Chủ nhật này là sinh nhật anh, cha mẹ anh rất nhớ em, cho nên mời em đến nhà anh ăn bữa cơm.]

Ăn cơm? Làm ơn, ai bại não lắm mới mới muốn ăn cơm với biến thái!

Tôi không muốn đâu.

Nhưng tôi không thể nói thẳng mặt hắn, cho nên cười tủm tỉm nhận lấy tờ giấy đó, gật đầu nói: “Được, biết rồi.”

Lâm Tự Chu nở nụ cười, bỗng dưng bước lên sáp lại gần tôi.

Hắn duỗi tay xoa đầu tôi nói: “Vậy không gặp không về.”

Tôi không trả lời. Tôi chỉ nói “biết rồi” chứ có nói là nhất định sẽ đi đâu. Tuy cha mẹ hắn đối xử với tôi rất tốt, nhưng mà tôi không chịu nổi Lâm Tự Chu. Cho dù sinh nhật lần này... sinh nhật?

Tôi suy nghĩ, phát hiện tôi không nhớ nổi sinh nhật Lâm Tự Chu là ngày nào. Có khả năng là hắn mượn cớ thôi, lừa tôi đến nhà hắn rồi lấy mấy thủ đoạn hồi nhỏ ra đối phó tôi. Nghĩ vậy, da gà da vịt tôi nổi hết cả lên.

Chủ nhật đổ mưa lớn cả ngày dài chưa từng ngừng nghỉ. Nước mưa trút xuống đất bắn ra từng bọt tròn vỡ tung. Tôi ngồi bên cửa sổ, duỗi tay vẽ vời lên cửa sổ ám hơi nước.

Thời gian hẹn gặp Lâm Tự Chu đã qua được hai giờ. Hắn đã gọi cho tôi mấy lần nhưng tôi không nhận. Có là tượng đất cũng phải biết nổi giận. Tính tôi nhát gan cỡ nào cũng không muốn mãi theo đuôi Lâm Tự Chu rồi để bản thân chịu tội.

Còn chuyện ngày mai đi học gặp hắn thế nào... không biết tên biến thái này còn định giở thủ đoạn dơ bẩn gì để hại tôi.

Nhưng mà không sao, trường học đông người, tôi chỉ cần đảm bảo bản thân không bị cô lập, tan học về nhà sớm, tránh giao lưu sau giờ học với hắn thì không có việc gì nữa. Tôi mang tâm tư đó đến ngày thứ hai, cũng chuẩn bị tâm lý sẵn hết rồi.

Ai mà ngờ được, Lâm Tự Chu không hề đến trường. Nhìn chỗ ngồi trống rỗng bên cạnh mà tôi không khỏi thở dài. Mỗi một giây không ở cạnh hắn đều mang lại cảm giác thật nhẹ nhàng. Một ngày ngắn ngủi trôi qua yên bình, tôi tạm thời không nghĩ đến bão táp sẽ kéo đến sau đó, chỉ nghiêm túc hưởng thụ khoảng thời gian hiện tại.

Nhưng mà suốt ba ngày liền Lâm Tự Chu đều nghỉ học.

Tôi vui lắm. Tốt nhất là hắn đừng xuất hiện, hoặc là đột nhiên xuất ngoại giống như lúc trước vậy. Nếu thế thì tôi có thể vui đến nỗi nhảy cẫng lên ba cái ngay tại chỗ.

Qua cuối tuần này là đến cuộc thi viết báo tường. Tôi là lớp phó mỹ thuật nên phải nộp bài trước tiên. Mấy ngày nay không có Lâm Tự Chu, lúc nào tôi cũng thấy vui sướng, thành ra làm báo tường vô cùng nhiệt tình.

Tôi nào đoán được rằng chỉ vì về nhà muộn một chút mà suýt nữa đã xảy ra chuyện.

Trước mặt tôi lúc này là mấy tên côn đồ tóc vàng. Bọn chúng cầm gậy gộc trong tay, miệng ngậm thuốc lá cười giễu cợt, đi từng bước đến gần tôi.

Đường về nhà đi qua một ngõ nhỏ tương đối tối, trước nay tôi đều qua lại bình thường, lúc nào cũng có bạn học theo cùng. Nhưng mấy ngày nay tôi bận làm báo tường nên về nhà trễ, cho nên bây giờ con đường này chỉ còn lại mỗi mình tôi.

Không ngờ trùng hợp như vậy, tôi đụng phải mấy tên lưu manh này. Tên cầm đầu đeo vòng cổ vàng thô kệch. Bảo là vàng thôi, chứ tôi thấy nó bị xỉn màu rồi, nhưng trọng điểm không phải chỗ này, trọng điểm là hình như gã mới uống rượu xong nên giở trò say xỉn.

Tôi vừa vặn đi ngang qua nên gã thừa cơ kéo tay tôi lại, bảo tôi uống rượu cùng gã. Tôi hoảng hốt, không nghĩ ngợi gì đã đẩy gã ra, sau đó định chạy thẳng về nhà.

Bên cạnh tên cầm đầu còn có hai gã du côn, một trái một phản chặn đường tôi lại. Tôi cứ thế bị ép bước sâu vào con hẻm nhỏ tối đen.

“Đừng, đừng lại gần. Tôi có đai đen bát đẳng, coi chừng bị tôi đánh không thấy đường về bây giờ!”

Tôi cố gắng tiếp thêm sức mạnh cho bản thân, nhưng trời sinh nhát gan nói gì cũng không có tự tin, ngược lại còn chọc cho ba tên lưu manh cười vang.

Tên béo ôm bụng xong lại dùng ngón cái sờ môi, ánh mắt tục tằng nói: “Em gái, uống với bọn anh hai ly thôi, rồi bọn anh sẽ cho em tiền.”

Gã vừa nói vừa lấy một tờ trăm tệ nhăn dúm từ túi quần ra huơ qua huơ lại trước mặt tôi.

Thoáng nhìn ra sau lưng, tôi thấy sắp chạm phải tường rồi, trước sau đều không có đường lui, bị bọn họ bức vào ngõ chết. Ba tên lưu manh trước mắt thì đang ép sát không ngừng.

“Hứa Đào!”

Bỗng dưng tôi nghe thấy giọng của Lâm Tự Chu. Tôi cứ tưởng là bản thân nghe lầm cho đến khi thấy hắn chạy đến từ đằng xa, trong tay còn cầm theo một cây gậy rất dài.

“Đào Tử, em...”

“Lâm Tự Chu, anh quá đáng nó vừa thôi!”

Hắn đang muốn mở miệng ra nhưng tôi tức giận ngắt lời, chỉ vào ba tên lưu manh trước mặt rồi lại nhìn hắn nói: “Kể cả khi anh hận tôi không đến tham dự sinh nhật, cũng không thể kiếm ba tên lưu manh này đến dọa dẫm tôi được! Từ nhỏ đến lớn anh luôn bắt nạt tôi là có ý gì!”