Chương 3 - Sắc Đẹp Hại Người
Ta liền nhoẻn môi cười rạng rỡ, quay đầu nhẹ giọng:
“Cũng tại cha mẹ sinh ta nhan sắc xuất chúng quá mà… aizz, mỹ sắc hại người đấy.”
Nói đoạn, không thèm để ý đến vẻ mặt tức đến xanh lè của bọn họ, ta thản nhiên quay về phòng.
5
Sáng hôm sau, ta đang ngủ ngon, lại bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.
“A Ẩn! Đại nhân triệu ngươi, lập tức tới gặp!”
Quả nhiên là như thế!
Ta ôm đầu lầm bầm rủa hắn cả mười tám đời tổ tông, nhưng vẫn phải vội vã sửa sang y phục, bước tới tẩm điện của Nhiếp chính vương.
Chưa đến một tuần trà, ta đã quỳ ngay ngắn trước mặt ngài.
“Việc của Thượng thư Trần tiến triển thế nào rồi?”
Ngài ngồi cao trên ghế, nhẹ phe phẩy quạt giấy, khẩu khí vẫn lạnh nhạt như trước.
“Bản tấu vạch tội Thượng thư đã bị ngăn lại.
Thái úy biết là do người đứng sau, chắc chắn sẽ ghi nhớ ân tình này.”
Ngài lại hỏi thêm vài việc chốn quan trường, ta đều ứng đáp trôi chảy.
Một nén nhang trôi qua ta bắt đầu thấy nghi hoặc —
Chuyện này không phải đều đã bẩm báo rồi sao?
Cớ sao lại hỏi lại?
Chẳng lẽ đang mê mẩn mối tình kia tới nỗi hồ đồ cả đầu óc?
Ta thầm nghĩ, nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng cung kính.
“Nghe nói, ngươi tự cho là sắc đẹp khuynh thành, kiêu căng ngạo mạn,Đêm qua lại còn to gan lớn mật dám bảo bổn vương động lòng vì dung mạo của ngươi?”
Ngài thu chiếc quạt lại, từng bước chậm rãi tiến đến gần ta.
Tổ bà nó!
Hóa ra hôm nay là tới hỏi tội!
Ta vẫn giữ bình tĩnh, không si không nhược, nghiêm giọng đáp:
“Lời lẽ ấy chẳng qua là tiểu nhân lắm chuyện, chớ để đại nhân tin tưởng làm gì.”
Hắn vươn tay ra, kẹp lấy cằm ta, nhẹ nhàng nâng lên.
Động tác này khiến ta buộc phải ngẩng đầu, đối diện thẳng với ánh mắt của hắn.
Ánh mắt ấy thâm trầm như vực sâu đáy biển, không rõ hỉ nộ.
“Bổn vương muốn xem thử, ngươi định phát huy mỹ sắc của mình thế nào.”
6
Khi ta còn đang vắt óc suy nghĩ xem câu đó là có ý gì, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Nhiếp chính vương dường như cũng nghe thấy, lập tức thu tay về, chắp ra sau lưng.
Một nữ tử dung mạo kiều diễm yêu kiều đẩy cửa bước vào, tóc dài như thác đổ, giọng nói trong trẻo như chuông bạc lay động trong gió:
“Nghĩa Sùng ca ca thật là giúp muội việc lớn đấy nha~”
Nụ cười của nàng khi chạm đến ta liền khựng lại trong chớp mắt,
Sau đó lại cong môi cười duyên: “Người đang quỳ dưới đất kia là ai, sao muội chưa từng thấy bao giờ?”
Nhiếp chính vương nhàn nhạt cười đáp: “Chỉ là tiểu nha hoàn mới tới mà thôi. Hôm nay Anh nhi vui vẻ như vậy, chẳng hay có việc gì hỷ sự?”
Ánh mắt Thượng Quan Anh lướt qua ta, hai tay vòng lên cổ Nhiếp chính vương, nũng nịu nói:
“Nghĩa Sùng ca ca cố ý hỏi nữa rồi, chàng rõ hơn ai hết vì sao hôm nay thiếp tới mà…”
Ta lặng lẽ lui sang một bên, giữ đúng bổn phận kẻ hầu.
Chẳng bao lâu sau, một chén trà ấm đã được ta đặt nơi tay nàng.
Nàng cùng Nhiếp chính vương trò chuyện vui vẻ không thôi,
Thỉnh thoảng cất tiếng cười như chuông ngân, tay nhấc lấy chén trà,
“Aiii nha!”
Thượng Quan Anh vô tình đánh đổ chén trà, bật người dậy kinh hô một tiếng.
Trà nóng từ bên hông đổ ướt hết vạt áo phía trước.
Ta ánh mắt khẽ biến, lập tức tiến lên lau chùi.
Nào ngờ nàng ta lại trở tay tát thẳng một cái giòn tan vào má ta.
“Tiện tỳ! Trà pha gì mà nóng thế, ngươi muốn chủ tử bị bỏng hay sao? Làm tỳ nữ đến cả quy củ cơ bản cũng chẳng hiểu!”
Ta quỳ nơi đất, ngây người trợn mắt!
Muốn đánh ta thì cứ việc, cần chi diễn trò lấy lý do ngớ ngẩn như thế?
“Người đâu! Lôi con tiện tỳ không hiểu lễ nghi này ra ngoài, đánh ba mươi trượng!”
Nàng cao ngạo nhìn ta từ trên cao, ánh mắt như đang trông thấy rác rưởi.
7
Sau khi được Nhiếp chính vương gật đầu, ta bị lôi ra ngoài đánh ba mươi đại bản,
Rồi bị vứt về phòng như ném bao rách.
“,Cam di nhẹ chút nhẹ chút thôi! Đau đến chết mất aaaa!!”
Mồ hôi lạnh túa đầy trán, mông tê rần như lửa đốt xuyên óc.
Ta khóc ròng, vừa nước mắt vừa nước mũi, tiếng rên rỉ vang dội khắp mười dặm.
Miếng vải nhét trong miệng ta đã bị ta cắn rách thành từng mảnh.
Ta không chỉ khóc vì da thịt đau nhức,
Mà còn vì thân phận bi thảm của chính mình.
Xuyên vào cái triều đại quỷ quái gì đây?
Không coi hạ nhân là người, muốn đánh là đánh, muốn giết là giết.
“Tiểu Ẩn à, vết thương sau lưng ngươi đã rách toác ra rồi, dù sao cũng phải bôi thuốc, có đau cũng cố nhịn chút ~”
Cam di giọng nhẹ nhàng dỗ dành, tay thì từ tốn thoa thuốc.
Ta trong lòng siết chặt nắm tay, giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nếu ta biết dùng cổ thuật, nhất định sẽ hạ chú khiến Thượng Quan Anh chết không toàn thây!
“Tiểu Ẩn, lọ kim sang dược này là đại nhân sai người đưa tới, là loại quý hiếm hơn hẳn thuốc thường.
Dược hiệu cũng tốt hơn nhiều, xem ra người vẫn khá quan tâm đến ngươi đó.”
Ta nằm úp mặt trên giường, lật mắt một cái thật to.
Loại hành vi đánh xong lại cho kẹo này ta ghét nhất!