Chương 9 - Rượu Ấm Kiếm Lạnh

"Hay lắm, quả nhiên đều tra ra cả rồi." Đường chủ gào một tiếng quái dị, vung tay ra hiệu cho người đóng chặt cổng lớn: "Hôm nay các ngươi đừng hòng sống sót."

Đám sát thủ trong sảnh đường ùa ra, Tư Đồ Mặc vung đao lên, tàn nhẫn thu hoạch mạng người như cắt cỏ.

Đường chủ lấy ra một chiếc chuông lắc lên.

"Coong coong coong. . ."

Tư Đồ Mặc đột nhiên khựng lại, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm, dường như đang chịu đựng thương tổn vô cùng nghiêm trọng.

Hắn vẫn cố gắng g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ địch cuối cùng, sau đó hai gối mềm nhũn, khụy xuống đất.

Ta thầm hoảng hốt, lao đến đỡ hắn dậy nhưng không thể nào nâng nổi, toàn thân hắn đã mất hết sức lực, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

"Ta không cử động được nữa rồi." Giọng Tư Đồ Mặc vẫn nhạt nhẽo, nhưng ta có thể nghe ra hắn đã đến cực hạn.

Ta cẩn thận ôm lấy hắn, đầu hắn nghiêng sang một bên, m.á.u tươi từ khóe miệng chảy xuống, càng lúc càng nhiều.

"Ngươi trúng độc sao? Sao lần trước ta lại không kiểm tra ra." Ta tự trách không thôi, hoảng loạn run rẩy muốn bắt mạch cho hắn.

Nhưng hắn đã đè tay ta lại lắc đầu, ánh mắt dần dần mờ đi, như ngọn đèn sắp tắt.

"Vô ích thôi. Nghe ta nói, tất cả gia tài của ta đều chôn dưới gốc cây quế trên đỉnh Thanh Sơn, toàn bộ cho ngươi. Ngươi nhất định phải sống thật tốt."

Ta đỏ hoe khóe mắt.

"Chậc chậc, thật là tình nghĩa sâu nặng!" Đường chủ vỗ tay, bước xuống đại sảnh.

"Một thanh đao sắc bén như vậy, ta vẫn luôn tiếc không nỡ bỏ, nhưng ngươi lại ép ta đến mức này. Ngươi tưởng rằng bồi dưỡng ngươi bao nhiêu năm, ta sẽ không để lại hậu chiêu sao? Không thể nào, ngươi xuất sắc hơn tất cả, tất nhiên ta phải ra tay triệt để hơn một chút."

"Tiểu điệt, bây giờ chúng ta có thể nói về kho báu ở Thanh Sơn được chưa?" Đường chủ tự cho rằng nguy cơ đã qua, ra hiệu cho thị vệ bên cạnh lui xuống, ông ta không tin bất kỳ ai.

"Ở trong động hàn đàm trên núi Thanh Sơn, đều cho ngươi, đều cho ngươi." Ta run giọng, gần như phát điên: "Ngươi mau cứu hắn đã, cứu hắn trước."

Đường chủ hài lòng đứng dậy, an ủi: "Không cần gấp đâu, gấp gáp hại thân. Đừng lo, hắn sắp không phải chịu đau khổ nữa, sắp được giải thoát rồi."

Ông ta cầm lấy chuông, đột nhiên dùng nội lực nghiền nát thành bụi, chiếc chuông trước khi vỡ phát ra một tiếng kêu chói tai.

Tư Đồ Mặc nôn ra một ngụm m.á.u tươi, không còn tiếng động.

Ta run rẩy đưa tay thăm mũi hắn, không còn hơi thở, n.g.ự.c cũng không còn nhịp đập.

Hắn đã chết.

Đầu óc ta như bị ai đó nện một gậy thật mạnh, quên mất cả suy nghĩ, quên cả hô hấp.

Đường chủ rất thích cảnh tượng này, cười híp mắt ngồi xổm xuống nhìn Tư Đồ Mặc.

"Sao người nhà Tư Đồ gia các ngươi cứ phải ương ngạnh thế, được Thánh thượng sủng ái. Nhưng ngươi xem, cuối cùng không phải đều c.h.ế.t trong tay ta sao."

Tư Đồ Mặc vốn đã tắt thở, mặt trắng bệch như người c.h.ế.t bỗng mở mắt ra, nhanh hơn cả ánh mắt là đôi tay của hắn, hắn nhanh chóng dùng hai tay tháo rời khớp xương cánh tay hai bên của Đường chủ.

"Bao nhiêu năm cuối cùng cũng tìm được cơ hội, ngươi bố trí đầy đường hầm bí mật sau ghế, chỉ cần có nguy hiểm là sẽ chạy trốn. Dụ ngươi xuống đây thật không dễ dàng." Tư Đồ Mặc bình thản lau m.á.u ở khóe miệng.

Đường chủ không thể cử động tay, kinh hãi lùi lại: "Không thể nào, không thể nào, rõ ràng trong cơ thể ngươi có tử cổ mà."

"Ngươi tìm cái này phải không?" Tư Đồ Mặc lấy ra một bình lưu ly lớn bằng lòng bàn tay, bên trong đựng m.á.u tươi, vì cổ trùng nghe theo tiếng chuông mà thả độc nên m.á.u đã bắt đầu chuyển sang màu đen.

Tư Đồ Mặc ném cái bình xuống đất, bình vỡ tan, lộ ra một con trùng màu trắng như tuyết.

Con trùng mất đi m.á.u tươi nuôi dưỡng điên cuồng vặn vẹo, Tư Đồ Mặc b.ắ.n ra ba mũi phi tiêu trực tiếp chặt nó thành từng mảnh.

Hắn nhăn mặt ghê tởm: "Để tránh bị ngươi sinh nghi, ta hàng ngày dùng m.á.u tươi nuôi nó, cuối cùng cũng có thể băm nát thứ ghê tởm này."

“Làm sao ngươi lấy được nó ra?”