Chương 5 - Rượu Ấm Kiếm Lạnh

Dưới vết bỏng dường như che giấu một dấu vết gì đó, sau khi ta dùng thuốc xử lý mới miễn cưỡng nhận ra đó là một chữ.

Tay ta khựng lại, rồi sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra mà dùng thuốc cao xóa đi dấu vết.

9

Khi sát thủ tỉnh lại, nhìn tấm rèm the trên đỉnh giường có chút hoang mang. Có lẽ hắn nghĩ mình sắp đi gặp Diêm Vương, không ngờ bị ta chặn đường.

Thấy hắn tỉnh lại, ta thở phào nhẹ nhõm. Âm thanh nhỏ không thể nghe thấy, sát thủ lại cảnh giác định bật dậy.

Hành động này làm động đến vết thương, chẳng phải công sức của ta sẽ uổng phí sao.

Ta vội vàng đè hắn xuống, quên mất là để tiện chữa thương nên hắn không mặc áo.

Đến khi ngửi thấy mùi hương trong lành, thanh khiết từ hắn, ta mới nhận ra mình đang nằm trong lòng hắn, má áp vào xương quai xanh của hắn.

Mập mờ lại quá đỗi thân mật.

Ta giả vờ bình tĩnh bò dậy ngồi lại vào ghế.

May mà sát thủ trông cũng rất cứng đờ, trong lòng ta cũng cảm thấy cân bằng phần nào.

Sát thủ nói: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết."

Đầu óc ta đang rối loạn, buột miệng đáp lại: "Không cần cảm tạ, lấy thân báo đáp là được!"

Thực ra ta định nói là lấy vàng báo đáp là được.

Bọn ta: . . .

10

Tri Thâm dùng bồ câu đưa cho ta hai gói bột, bảo ta nghiên cứu xem là độc gì.

Ta ngửi mùi, theo công thức pha chế ra mới phát hiện một gói là phấn son của nữ tử. Gói còn lại là thuốc kích tình cực mạnh. Đổ vào nước không màu không mùi, thậm chí hòa vào trà nước, cao thủ cũng khó phát hiện.

Ta vội vàng đến phòng thuốc điều chế thuốc giải, để tách trà lại trên bàn. Lúc quay lại thấy sát thủ sắc mặt u ám ngồi trước bàn.

Ta nghi hoặc tiến lên, nhưng liếc thấy ấm trà đã cạn không, trong lòng báo động dữ dội, lập tức co giò bỏ chạy. Sát thủ còn nhanh hơn, hắn vung tay lên, cửa lớn phía trước đã bị chưởng phong của hắn đóng sầm lại.

Hắn lướt tới túm lấy ta, ấn ta lên bàn trà. Rồi cúi người hôn ta, cuồng nhiệt mà phóng túng.

Ta khẽ rung hàng mi nhìn hắn, lại rơi thẳng vào đôi đồng tử sâu như vực thẳm của hắn.

Trong đôi mắt tĩnh mịch ấy chứa đựng lửa nóng sóng to gió lớn. Cố tình bên trong còn ẩn chứa một tia dịu dàng hiếm khi thể hiện với người khác. Như sương mù tan đi để lộ ra ánh sáng bình minh mờ ảo, lại như tia nắng ấm nhẹ nhàng sau khi tuyết đông tan chảy.

Bọn ta nhìn nhau chăm chú, im lặng đối diện.

Sương mù trong mắt sát thủ dần dần tan đi, lý trí xuyên qua màn sương dày đặc, trở về trong đầu.

Hắn buông ta ra, ánh mắt trước tiên là kinh ngạc, sau đó tràn đầy sự xấu hổ.

Hắn rút d.a.o găm ra rạch một nhát vào cánh tay mình.

Máu tươi chảy ròng ròng.

Ta: . . .

Dùng cách này để giữ tỉnh táo, thật không cần thiết.

Ta thấy hắn dược hiệu lại phát tác, mắt trừng đến nứt ra.

Ta nói: "Ta có thể. . ."

Vừa lên tiếng cả hai đều giật mình, ta nhất thời quên mất giả giọng, giọng thật không kìm được pha lẫn chút mị hoặc và khàn đục sau nụ hôn nồng nhiệt.

Thân thể hắn cứng đờ, quát lạnh: "Im miệng!"

Ta run rẩy, nuốt lại câu "cho ngươi thuốc giải".

Tuy thuốc giải ở ngay phòng thuốc bên cạnh, nhưng nếu chọc giận hắn, có thể thuận lợi đi qua đó được hay không thì chưa biết.

Sát thủ phá cửa sổ bỏ đi, một tiếng rơi xuống nước vang lên.

Ta vội vàng chạy ra ngoài theo, thấy hắn đã ngâm mình trong thùng nước.

Tuy cách này cũng có thể giảm bớt độc tính, nhưng trời đông giá rét thế này, chậc. . .

Ta kéo hắn ra khỏi thùng nước, cho hắn uống thuốc giải, đốt lửa sưởi ấm cho hắn, rồi lại băng bó lại vết thương.

Ánh mắt hắn nhìn ta luôn rất phức tạp, phức tạp đến mức chứa đựng quá nhiều cảm xúc, ta không thể giải mã từng cái được.

11

Tục ngữ có câu thừa dịp ngươi bệnh, lấy mạng của ngươi.

Sát thủ bên này vết thương chưa lành, đối thủ cạnh tranh trong Sát thủ đường đã thừa cơ lẻn đến.

Trên đường ta hái thuốc về bị một nhóm sát thủ khống chế, ta dùng thuốc độc hạ gục vài tên, không ngờ bị người ta kề d.a.o vào cổ.