Chương 3 - Rượu Ấm Kiếm Lạnh

Sát thủ ăn rất thoải mái, ném xuống một thỏi bạc không nhỏ, rất là hào phóng.

Ta hết sạch oán giận.

Để khách quen thường xuyên ghé thăm, ta nịnh bợ tặng kèm quà.

Cho hắn trải nghiệm sự nhiệt tình vừa ăn vừa mang về của tiệm.

Sát thủ nhìn đôi găng tay da thỏ trước mặt, rất đỗi kinh ngạc.

"Từ trước đến giờ ta toàn tặng đồ cho người khác, chưa từng có ai tặng đồ cho ta."

Ta tò mò: "Vậy ngươi thường tặng gì cho người ta?"

Sát thủ: "Tặng họ đi gặp Diêm Vương."

Ta toát mồ hôi: "Vật nhỏ không đáng, đừng nghĩ đến chuyện đáp lễ."

6

Khi Đệ nhất sát thủ thiên hạ đến g.i.ế.c ta lần thứ năm.

Trời lạnh đất đông, từng cánh tuyết thưa thớt nhẹ nhàng rơi xuống, thích hợp ủ rượu, cũng có thể ngắm mai, càng thích hợp uống rượu tâm sự.

Sát thủ có khứu giác như sói, ngửi theo hương rượu, xuyên qua rừng tuyết, đạp bóng đêm mà đến.

Thành thạo đi vào.

Vừa ngồi xuống đã tự rót cho mình một ly rượu, chẳng khách sáo gì cả.

Ta đã quen, khi ngồi trong hành lang ủ rượu, chén rượu đã chuẩn bị sẵn hai phần.

Người này lặng lẽ không một tiếng động, khi thu liễm sát khí, ngược lại có phần khí chất cao quý của một công tử.

Trong sân tiếng gió tuyết rơi, dưới hành lang hai người trải nệm ngồi đối diện, trong lò rượu đang ủ.

Trong khoảnh khắc lại có ảo giác xa rời giang hồ, người đối diện không phải kẻ thù, mà là tri kỷ.

Ta nhìn cây mai dưới tuyết gió, hứng lên, lấy đèn lồng, chấm bút vẽ hoa mai lên trên.

Sát thủ vốn không thích nói chuyện, ta vừa im lặng bầu không khí lập tức trở nên tĩnh mịch vô cùng.

Đến khi ta đặt bút xuống ngẩng đầu lên nhìn, hắn đang nhìn ta trầm tư, không biết đang nghĩ gì.

Ta: "Nhìn ta làm gì?"

Sát thủ: "Một nam nhi, sao lại lại có vẻ giống như một cô nương vậy."

Ta nghẹn họng, là nam nhân nghe vậy đều phải đánh nhau với hắn, nhưng ta không dám, dù sao ta cũng là giả mạo.

Ta giả vờ treo đèn lồng không nghe rõ.

Sát thủ cũng chỉ lẩm bẩm, không nhất định ta phải trả lời. .

Vì vậy đợi khi ta ngồi xuống trở lại, chuyện này đã qua đi, nhưng trong lòng vẫn thấy bất an nên ta ôm bầu rượu rót liên tiếp mấy chén rượu để trấn tĩnh. Do uống quá nhanh và nhiều, không hiểu sao có chút hoa mắt chóng mặt.

Ta đứng dậy định đi lấy thuốc giải rượu, nhưng cơ thể không thể điều khiển được, chân trái vấp phải chân phải khiến ta ngã chúi về phía trước. Sát thủ không kịp đề phòng, bị ta đè trúng người.

Khoảng cách quá gần, nhìn thấy mặt mày gần trong gang tấc, cả hai đều cứng đờ.

Sát thủ nghiến răng: "Tránh ra."

Toàn thân hắn căng cứng, là một sát thủ, không cho phép người khác tiếp cận quá gần, vì gần nghĩa là nguy hiểm, đây đã là phản xạ có điều kiện.

Hắn đang cố kìm nén không vặn gãy cổ ta: "Đừng có áp sát như vậy, ta không thích long dương."

Giọng điệu có vẻ nghiến răng nghiến lợi.

Ta: ". . ."

Ta cũng không thích, được chưa.

Thế nên ta lớn tiếng nói với hắn: ". . . không thích. . ."

Sát thủ thở dài bất lực, túm lấy cổ áo sau lưng ta nhấc lên như xách một con thỏ con, ném ta vào trong phòng, tiện tay vứt lên giường, dùng vỏ kiếm hất một tấm chăn dày đắp lên người ta.

Một người lạnh lùng pha chút ấm áp, ta phải thừa nhận trong lòng ta có chút thay đổi vi diệu.

Ta híp mắt nhìn.

Hắn đã quay người ra hiên nhà, một mình ngắm trăng uống rượu.

Sát thủ đã quen với cuộc sống cô độc, nhưng dưới trận bão tuyết kia, bóng hình đơn độc ấy khiến ta cảm thấy có gì đó cô quạnh khó tả.

Một người không thể hòa vào nỗi cô đơn của người khác, nhưng có lẽ có thể kéo hắn ra khỏi đó?

7

Lần thứ sáu Sát thủ đệ nhất thiên hạ đến g.i.ế.c ta, ta đang chơi cờ.

Trên bàn cờ, những quân cờ đen trắng đang không ngừng đấu đá lẫn nhau. Khi quân trắng sắp nối được năm quân thì bị quân đen chặn lại. Quân đen bắt đầu nối thành đường thẳng thì lại bị quân trắng xen ngang như Trình Giảo Kim. Hai bên thế lực ngang nhau, không phân thắng bại.

Ta một tay cầm quân đen, một tay cầm quân trắng, chơi một cách chăm chú.

Đang định đứng dậy đi tìm nước uống, bất ngờ bị bóng đen trước mắt dọa cho giật mình.