Chương 14 - QUÝ YẾN
"Anh đem chúng đi bán hết rồi! Vì sao? Nói cho tôi biết tại sao!"
Từ Lập lắc đầu, vẫn muốn viện cớ.
"Tôi biết hết rồi! Tôi đã gọi điện cho bên dịch thuật, cô ấy nói hết với tôi rồi!"
Từ Lập thở dài, cúi người định nhặt tấm thẻ, miệng vẫn ngọt nhạt.
"Ôi, em biết cũng tốt. Em xem, anh yếu như thế này, chẳng phải vì anh muốn sống để ở bên em lâu hơn sao..."
"Bốp!"
Câu nói bị chặn lại bởi tiếng hét đầy phẫn nộ của cô ta.
"Đồ nói láo! Thận hiến cho tôi là của Quý Yến, không phải anh!"
"Anh là đồ lừa đảo! Tại sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?"
Giọng cô ta càng lúc càng cao, cả người run rẩy như sắp vỡ ra.
12
"Bởi vì anh yêu em! Kiều Yến, anh yêu em!"
Từ Lập cuối cùng cũng mất kiểm soát, gào lên điên cuồng: "Anh ghét em cưới gã! Anh ghét gã giàu có hơn anh! Không công bằng, mọi thứ đều không công bằng!"
"Chỉ vì ghen ghét, anh luôn phá hoại tình cảm của chúng tôi, luôn cố tình chọc tức Quý Yến, luôn lợi dụng sự thương hại, lừa dối tình cảm và tiền bạc của tôi..."
Cô ta vừa nói, vừa lấy ra một con dao gọt hoa quả từ túi xách, lao thẳng về phía Từ Lập.
Bốp!
Cô ta bị chiếc ghế gạt ngã xuống đất, đầu đập mạnh, máu lại chảy ra.
"Đồ điên, con điên này..."
Từ Lập hoảng loạn, vừa chạy ra cửa vừa hét lên. Nhưng đi ngang qua Kiều Hân, anh ta bị cô ta nắm chặt lấy chân.
Hai người vật lộn trên mặt đất, làm đổ hết đồ đạc trên bàn. Một chiếc nồi cơm điện rơi xuống, đập thẳng vào đầu Từ Lập, khiến anh ta bất tỉnh tại chỗ.
Kiều Hân giống như hóa điên, cô ta cầm con dao gọt hoa quả, từng nhát từng nhát đâm vào ngực Từ Lập, cho đến khi cả người anh ta biến thành một con nhím đầy máu mới thôi.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Kiều Hân kiệt sức, ngồi bệt xuống đất, ánh mắt trống rỗng.
Trên người tôi bắt đầu xuất hiện những điểm sáng lấp lánh.
Tôi biết, đã đến lúc rồi.
Cuối cùng, tôi cũng có thể rời đi.
Rời xa khỏi thế giới này, rời xa khỏi cuộc đời của Kiều Hân.
Tôi lơ lửng tiến về phía ban công, ngắm nhìn bầu trời xa xăm, nơi ánh sáng chào đón tôi.
Kiều Hân bất ngờ đứng bật dậy, ánh mắt kinh ngạc dõi theo dải ánh sáng lấp lánh mà tôi để lại. Cô ta lao ra ban công, tay vịn chặt thành lan can, nhìn chăm chăm vào nơi tôi đang dần tan biến giữa bầu trời.
Trong khoảnh khắc mơ hồ, tôi nhìn thấy một bóng dáng nhỏ bé từ trên cao rơi xuống, giống như một con búp bê vỡ vụn.
Tôi khép mắt lại, để mặc bản thân hòa vào quầng sáng ấm áp đang bao phủ lấy tôi.
Tất cả những nỗi đau, oán hận, và gánh nặng cuối cùng đã được buông bỏ.
Trong trái tim tôi, một cảm giác ấm áp và bình yên vô tận đang dần trỗi dậy...
(Câu chuyện đến đây là kết thúc.)