Chương 4 - Quy Tắc Của Hồng Lâu
13.
Giấy vàng, hoa cúc, b..ia m..ộ bị đổ, đồ ch..ôn cùng. Đây đâu phải là Giả phủ gì, rõ ràng là một ngh..ĩa tr..ang.
Tôi đã nhớ ra tất cả rồi!
Quy tắc cuối cùng, bí mật của Đại Quan Viên, chính là ngh..ĩa tr..ang!
Tôi cũng không phải già Lưu gì, tôi là người gác m..ộ, chịu trách nhiệm trông coi khu ngh..ĩa tr..ang m..ục n..át không ai canh này.
Con qu..ái v..ật nghe những lời của tôi thì lại cười khanh khách, hoàn toàn không có vẻ lúng túng khi bị vạch trần.
Thay vào đó nó bắt đầu nói chuyện bằng giọng điệu khác nhau:
"Bọn họ đều gọi ta là cô Lâm, đối đãi với ta như chủ nhân chính thức, hút m..áu ta còn gi..ày x..éo ta, ta b..ệnh ch*t trên giường, Bảo Ngọc lại cưới người khác, chẳng lẽ ta không nên o..án h..ận sao?"
Là Đại Ngọc!
"Ta hao hết tâm huyết quản gia, lại rơi vào kết cục như vậy, ta không nên o..án h..ận sao?"
"Ta thích lập gia đình, nhưng vợ chồng b..ất h..òa, chịu kh..ổ lạnh nhạt, ta không nên o..án h..ận sao?"
“Ta...”
…
Từng câu từng chữ quanh quẩn bên tai tôi, tảng đá Bảo Ngọc rơi xuống đất phát ra tiếng bịch.
Con qu..ái v..ật này chính là kết quả o..án h..ận của hàng ngàn phụ nữ.
Họ ở đây cả ngày lẫn đêm, l..uân h..ồi hết lần đến lần khác.
Dành cuộc đời của mình trong cái vỏ bọc giàu sang mà hư vô này.
Con qu..ái v..ật rút hết x..úc t..u lại, vớt tảng đá dưới đất lên đưa tới trước mặt tôi.
“Thứ này, ngươi mang đi đi.”
Tôi xua tay, tảng đá này v..ô d..ụng đối với tôi, lấy đi cũng không dùng đến.
Con qu..ái v..ật lại cười khanh khách, sau đó biến thành tro tàn bay theo gió.
14.
Bí mật của Đại Quan Viên bị tôi vạch trần, toàn bộ Giả phủ đều hóa thành tro.
Tôi cũng thành công quay về thế giới thực.
Thân phận của tôi chính là một người gác m..ộ, phụ trách trông coi ngh..ĩa tr..ang này.
Truyền thuyết kể đây là một ngh..ĩa tr..ang được truyền lại từ thời nhà Thanh, vì rất giống với Giả phủ được miêu tả trong Hồng Lâu Mộng nên từng thu hút rất nhiều người tới tham quan.
Nhưng ban đêm luôn xảy ra một số chuyện x..ấu, du khách nghe thấy có người mở tiệc, tiếng đàn sáo văng vẳng bên tai.
Có người kiểm tra cũng không phát hiện ra gì.
Trước đó còn có một đội chuyên khám phá những địa điểm kỳ lạ đến nhưng sau khi đi vào thì biến mất không thấy tăm hơi.
Lý do chính thức được đưa ra là do khu kiến trúc lâu năm xuống cấp cộng thêm bị sụp nên khó tìm được th..i th..ể.
Tôi đang lật tờ báo cũ mà người đi trước để lại, trên đó có một tấm ảnh tập thể thu hút tôi.
Người đứng đầu mặc đồng phục bảo hộ màu xám đậm, trùng khớp với những gì tôi nhìn thấy dưới đền thờ.
Nhưng tin tức được viết bên dưới lại là họ đã khai quật được di tích được cho là phiên bản đời thực của Hồng Lâu Mộng, tất cả thành viên đã trở về an toàn.
Tôi nhìn chằm chằm vào những khuôn mặt đó, nhớ kỹ lại.
Những gì tôi thấy lúc đó có giống với họ không?
Cuốn album đặt cạnh bàn đột nhiên rơi xuống khiến tôi giật nảy mình.
Tôi tiện tay cầm nó lên nhưng lại sửng sốt.
Trong cuốn album có ảnh mới và cũ xen kẽ nhau, là ảnh của người gác m..ộ các đời trước.
Mà những khuôn mặt này mới là khuôn mặt của những người bị tr..eo dưới đền thờ.
Tôi lục ngăn kéo tìm các quy tắc tôi đã viết ra lúc trước.
Tôi đọc từng cái một, ánh mắt dừng ở cái cuối cùng.
“Bí mật của Đại Quan Viên chỉ có một, xin phân biệt cẩn thận.”
Tôi, đã phân biệt được chưa?
Một giọng nói chợt vang lên: "Con đường chỉ có một, đừng quên ý định ban đầu, chúc ngài chơi vui vẻ!"
Ý định ban đầu của tôi ư?
Hoặc nói, tôi thật sự là người gác m..ộ sao?
15.
Cửa sổ bị gõ đùng đùng, t..im tôi lỡ nửa nhịp.
Đêm hôm khuya khoắt mà ai còn đến gõ cửa.
Khoảnh khắc mở cửa ra, tôi đối diện với cặp mắt của vợ Chu Thụy.
Đôi đ..ồng t..ử s..ắc b..én của cô ta co lại, từ từ tránh nửa người ra.
Mấy th..ằng ở phía sau đang khiêng một chiếc qu..an t..ài, mà người nằm trong qu..an t..ài chính là Lâm Đại Ngọc b..ệnh ch*t.
Vợ Chu Thụy thè cái l..ưỡi nhiều cánh ra, nước d..ãi chảy đầy đất.
“Bà Lưu, chúng tôi đưa người này đến cho bà, đừng làm lỡ bữa cơm trong Đại Quan Viên của chúng tôi, phải kết hợp với trái cây rau dưa trong viện của bà, như vậy mới ngon.”
Tôi r..un cầm cập lui vào trong nhà, nhưng chân lại giẫm lên khoảng không.
Một con d..ao được đưa tới trước mặt tôi, lưỡi d..ao s..ắc b..én hiện ra ánh sáng lạnh lẽo.
“Bà Lưu, bà chọn một người đi.”
Mà trước mặt tôi có rất nhiều Lâm Đại Ngọc, phía sau mỗi Lâm Đại Ngọc đều có một con đường. Tay cầm d..ao r..un đến mức tôi vẫn không chọn được.
“Bà à, nếu bà không chọn thì bữa tiệc trong Đại Quan Viên không thể bắt đầu được.”
Đầu ó..c tôi rối bời, nghĩ đi nghĩ lại về quy tắc. Chỉ có một con đường. Đừng quên ý định ban đầu.
Làm thế nào để chọn con đường duy nhất trong số rất nhiều con đường, chẳng lẽ tôi phải gi*t từng Lâm Đại Ngọc sao?
Không đúng, không phải như vậy.
Tôi thở hổn hển, đánh rơi con d..ao trong tay.
Khoảnh khắc tôi cúi xuống nhặt d..ao, dưới chân tôi cũng xuất hiện một con đường.
Ý định ban đầu của tôi chính là về nhà, đừng quên về nhà, đừng quên tôi là ai.
Hãy chọn con đường đúng.
Tôi đứng dậy, chĩa d..ao vào c..ổ mình.
Vợ Chu Thụy lập tức n..ổ t..ung, biến thành bộ dạng qu..ái v..ật.
Vô số Lâm Đại Ngọc cũng biến mất.
Khoảnh khắc m..áu tràn ra, tôi nở nụ cười.
Tôi đã chọn đúng con đường duy nhất.
16.
Đây là tháng thứ hai tôi trở lại thế giới thực.
Tôi tiếp nhận tr..ị l..iệu t..âm l..ý do công ty cung cấp, nghe nói khu ngh..ĩa tr..ang này đã thay đổi không dưới mười người gác m..ộ.
Tất cả họ đều mất đi s..ức ..sống khi đang ngủ, như thể họ đã ngủ say như ch*t trong mơ.
Nhận được nhiệm vụ của công ty, tôi ứng tuyển vào vị trí người gác m..ộ, chỉ có một mục đích, chính là tìm ra bí mật ở đây. Và bây giờ, bí mật đã được phát hiện.
Công ty sẽ tiến hành quy hoạch thêm đối với nơi này, cải tạo thành một điểm tham quan phù hợp cho con người.
Còn tôi, sẽ ở lại đây mãi mãi.
-Hết-
Giấy vàng, hoa cúc, b..ia m..ộ bị đổ, đồ ch..ôn cùng. Đây đâu phải là Giả phủ gì, rõ ràng là một ngh..ĩa tr..ang.
Tôi đã nhớ ra tất cả rồi!
Quy tắc cuối cùng, bí mật của Đại Quan Viên, chính là ngh..ĩa tr..ang!
Tôi cũng không phải già Lưu gì, tôi là người gác m..ộ, chịu trách nhiệm trông coi khu ngh..ĩa tr..ang m..ục n..át không ai canh này.
Con qu..ái v..ật nghe những lời của tôi thì lại cười khanh khách, hoàn toàn không có vẻ lúng túng khi bị vạch trần.
Thay vào đó nó bắt đầu nói chuyện bằng giọng điệu khác nhau:
"Bọn họ đều gọi ta là cô Lâm, đối đãi với ta như chủ nhân chính thức, hút m..áu ta còn gi..ày x..éo ta, ta b..ệnh ch*t trên giường, Bảo Ngọc lại cưới người khác, chẳng lẽ ta không nên o..án h..ận sao?"
Là Đại Ngọc!
"Ta hao hết tâm huyết quản gia, lại rơi vào kết cục như vậy, ta không nên o..án h..ận sao?"
"Ta thích lập gia đình, nhưng vợ chồng b..ất h..òa, chịu kh..ổ lạnh nhạt, ta không nên o..án h..ận sao?"
“Ta...”
…
Từng câu từng chữ quanh quẩn bên tai tôi, tảng đá Bảo Ngọc rơi xuống đất phát ra tiếng bịch.
Con qu..ái v..ật này chính là kết quả o..án h..ận của hàng ngàn phụ nữ.
Họ ở đây cả ngày lẫn đêm, l..uân h..ồi hết lần đến lần khác.
Dành cuộc đời của mình trong cái vỏ bọc giàu sang mà hư vô này.
Con qu..ái v..ật rút hết x..úc t..u lại, vớt tảng đá dưới đất lên đưa tới trước mặt tôi.
“Thứ này, ngươi mang đi đi.”
Tôi xua tay, tảng đá này v..ô d..ụng đối với tôi, lấy đi cũng không dùng đến.
Con qu..ái v..ật lại cười khanh khách, sau đó biến thành tro tàn bay theo gió.
14.
Bí mật của Đại Quan Viên bị tôi vạch trần, toàn bộ Giả phủ đều hóa thành tro.
Tôi cũng thành công quay về thế giới thực.
Thân phận của tôi chính là một người gác m..ộ, phụ trách trông coi ngh..ĩa tr..ang này.
Truyền thuyết kể đây là một ngh..ĩa tr..ang được truyền lại từ thời nhà Thanh, vì rất giống với Giả phủ được miêu tả trong Hồng Lâu Mộng nên từng thu hút rất nhiều người tới tham quan.
Nhưng ban đêm luôn xảy ra một số chuyện x..ấu, du khách nghe thấy có người mở tiệc, tiếng đàn sáo văng vẳng bên tai.
Có người kiểm tra cũng không phát hiện ra gì.
Trước đó còn có một đội chuyên khám phá những địa điểm kỳ lạ đến nhưng sau khi đi vào thì biến mất không thấy tăm hơi.
Lý do chính thức được đưa ra là do khu kiến trúc lâu năm xuống cấp cộng thêm bị sụp nên khó tìm được th..i th..ể.
Tôi đang lật tờ báo cũ mà người đi trước để lại, trên đó có một tấm ảnh tập thể thu hút tôi.
Người đứng đầu mặc đồng phục bảo hộ màu xám đậm, trùng khớp với những gì tôi nhìn thấy dưới đền thờ.
Nhưng tin tức được viết bên dưới lại là họ đã khai quật được di tích được cho là phiên bản đời thực của Hồng Lâu Mộng, tất cả thành viên đã trở về an toàn.
Tôi nhìn chằm chằm vào những khuôn mặt đó, nhớ kỹ lại.
Những gì tôi thấy lúc đó có giống với họ không?
Cuốn album đặt cạnh bàn đột nhiên rơi xuống khiến tôi giật nảy mình.
Tôi tiện tay cầm nó lên nhưng lại sửng sốt.
Trong cuốn album có ảnh mới và cũ xen kẽ nhau, là ảnh của người gác m..ộ các đời trước.
Mà những khuôn mặt này mới là khuôn mặt của những người bị tr..eo dưới đền thờ.
Tôi lục ngăn kéo tìm các quy tắc tôi đã viết ra lúc trước.
Tôi đọc từng cái một, ánh mắt dừng ở cái cuối cùng.
“Bí mật của Đại Quan Viên chỉ có một, xin phân biệt cẩn thận.”
Tôi, đã phân biệt được chưa?
Một giọng nói chợt vang lên: "Con đường chỉ có một, đừng quên ý định ban đầu, chúc ngài chơi vui vẻ!"
Ý định ban đầu của tôi ư?
Hoặc nói, tôi thật sự là người gác m..ộ sao?
15.
Cửa sổ bị gõ đùng đùng, t..im tôi lỡ nửa nhịp.
Đêm hôm khuya khoắt mà ai còn đến gõ cửa.
Khoảnh khắc mở cửa ra, tôi đối diện với cặp mắt của vợ Chu Thụy.
Đôi đ..ồng t..ử s..ắc b..én của cô ta co lại, từ từ tránh nửa người ra.
Mấy th..ằng ở phía sau đang khiêng một chiếc qu..an t..ài, mà người nằm trong qu..an t..ài chính là Lâm Đại Ngọc b..ệnh ch*t.
Vợ Chu Thụy thè cái l..ưỡi nhiều cánh ra, nước d..ãi chảy đầy đất.
“Bà Lưu, chúng tôi đưa người này đến cho bà, đừng làm lỡ bữa cơm trong Đại Quan Viên của chúng tôi, phải kết hợp với trái cây rau dưa trong viện của bà, như vậy mới ngon.”
Tôi r..un cầm cập lui vào trong nhà, nhưng chân lại giẫm lên khoảng không.
Một con d..ao được đưa tới trước mặt tôi, lưỡi d..ao s..ắc b..én hiện ra ánh sáng lạnh lẽo.
“Bà Lưu, bà chọn một người đi.”
Mà trước mặt tôi có rất nhiều Lâm Đại Ngọc, phía sau mỗi Lâm Đại Ngọc đều có một con đường. Tay cầm d..ao r..un đến mức tôi vẫn không chọn được.
“Bà à, nếu bà không chọn thì bữa tiệc trong Đại Quan Viên không thể bắt đầu được.”
Đầu ó..c tôi rối bời, nghĩ đi nghĩ lại về quy tắc. Chỉ có một con đường. Đừng quên ý định ban đầu.
Làm thế nào để chọn con đường duy nhất trong số rất nhiều con đường, chẳng lẽ tôi phải gi*t từng Lâm Đại Ngọc sao?
Không đúng, không phải như vậy.
Tôi thở hổn hển, đánh rơi con d..ao trong tay.
Khoảnh khắc tôi cúi xuống nhặt d..ao, dưới chân tôi cũng xuất hiện một con đường.
Ý định ban đầu của tôi chính là về nhà, đừng quên về nhà, đừng quên tôi là ai.
Hãy chọn con đường đúng.
Tôi đứng dậy, chĩa d..ao vào c..ổ mình.
Vợ Chu Thụy lập tức n..ổ t..ung, biến thành bộ dạng qu..ái v..ật.
Vô số Lâm Đại Ngọc cũng biến mất.
Khoảnh khắc m..áu tràn ra, tôi nở nụ cười.
Tôi đã chọn đúng con đường duy nhất.
16.
Đây là tháng thứ hai tôi trở lại thế giới thực.
Tôi tiếp nhận tr..ị l..iệu t..âm l..ý do công ty cung cấp, nghe nói khu ngh..ĩa tr..ang này đã thay đổi không dưới mười người gác m..ộ.
Tất cả họ đều mất đi s..ức ..sống khi đang ngủ, như thể họ đã ngủ say như ch*t trong mơ.
Nhận được nhiệm vụ của công ty, tôi ứng tuyển vào vị trí người gác m..ộ, chỉ có một mục đích, chính là tìm ra bí mật ở đây. Và bây giờ, bí mật đã được phát hiện.
Công ty sẽ tiến hành quy hoạch thêm đối với nơi này, cải tạo thành một điểm tham quan phù hợp cho con người.
Còn tôi, sẽ ở lại đây mãi mãi.
-Hết-