Chương 2 - Quy Tắc Của Hồng Lâu
05.
Tôi cứng nhắc ngẩng đầu lên như một cái máy, người xung quanh cũng cử động theo động tác của tôi.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều thay đổi ngoại trừ Giả mẫu!
D..a m..ặt mỹ nhân bị kéo xuống, thay vào đó là những cái đ..ầu l..âu và x..úc t..u lủng lẳng khắp nơi.
Mặt Giả mẫu trong nháy mắt trở nên gi..à n..ua vô cùng, còn già hơn cả bảy mươi tuổi.
"Bà đã vi ph..ạm quy tắc!"
"Đã như vậy, bà hãy làm chất dinh dưỡng của chúng tôi, để chúng tôi ăn đi!"
Tôi cuống quít lui về sau, lại đụng phải ng..ực của chị Phượng.
Móng tay sơn đỏ đ..âm vào vai tôi, nhưng m..áu lại bị hấp thu ngay tức khắc, trong lúc m..áu bị hấp thu thì nếp nhăn trên tay chị Phượng dường như cũng mất đi một cái.
Mấy phụ nữ trong phòng bị kí..ch th..ích, duỗi ngón tay dài ra muốn x..é xá..c tôi.
Vào thời khắc ng..uy cấp, rốt cuộc tôi đã hiểu ra.
Có một lỗ hổng trong quy tắc và tôi đã vi ph..ạm quy tắc thứ hai.
Giả mẫu là ân nhân của tôi, cho nên tôi phải thỏa mãn mọi yêu cầu của bà.
Quan hệ nhân quả ở đây cũng không được nêu rõ.
Nhưng tôi chỉ đóng vai già Lưu chứ không phải già Lưu thật, vì vậy không có quan hệ nhân quả gì với Giả mẫu.
Bất kể tôi có làm gì thì cũng sẽ vi ph..ạm quy tắc này.
Tôi cần phải thiết lập quan hệ nhân quả trước thì mới có cơ hội chạy tr..ốn!
Sau khi nghĩ kỹ, tôi l..o lắng đẩy chị Phượng ra sau, lao thẳng vào trong lòng Giả mẫu.
Những người phía sau dường như có sự kiêng dè khi thấy Giả mẫu nên nhao nhao rút tay về, trong mắt đầy vẻ không c..am lòng.
Nhờ Giả mẫu, tạm thời không có ai muốn gi*t tôi.
Đối diện với khuôn mặt gi..à nua của Giả mẫu, tôi liên tục cười làm lành.
“Bà là ân nhân của tôi, sao tôi có thể quên thứ đó được, đã đem đến rồi, chỉ chờ bà phân phó thôi.”
Trong mắt Giả mẫu đầy vẻ hoang mang, như thể đang tự hỏi tại sao tôi lại hiểu được quy tắc này.
Giả mẫu là ân nhân của tôi, tôi thỏa mãn yêu cầu của bà, bà cũng phải có trách nhiệm bảo vệ tôi và ngược lại.
Mấy th..ằng ở nhanh chóng đem cái gọi là thứ đó vào, ba cái giỏ đặt dưới đất, có m..áu nhỏ giọt.
Tôi cố nén bu..ồn n..ôn, vén tấm vải trắng trên giỏ tre lên.
Thế nhưng tôi lại đối diện với cặp mắt đ..ờ đ..ẫn của Lâm Đại Ngọc, đ..ầu của cô ta cứ như vậy đặt lồ lộ trong giỏ tre.
Thứ mà Giả mẫu và mấy người khác muốn, lại chính là Lâm Đại Ngọc!
06.
Đầu ó..c tôi như bị dính đầy mỡ lợn.
Lâm Đại Ngọc đã ch*t, nhưng Lâm Đại Ngọc không phải nhân vật chính sao? Còn là cháu của Giả mẫu, sao có thể ch*t dễ dàng như vậy, còn ch*t trong tay già Lưu nữa.
Nhìn phản ứng của mọi người giống như đều tập mãi thành quen, không ai cảm thấy bất thường.
Tôi cẩn thận nhớ lại tình tiết trong Hồng Lâu Mộng, thầm nghĩ liệu có phải mình đã bỏ sót cái gì rồi không.
Nhưng chị Phượng lại cười ra tiếng trước, đôi môi đỏ mọng đang nhếch lên đó trông như có thể ă..n th..ịt tôi.
“Lại chả thế, vẫn phiền bà nhọc lòng, lần sau cũng cần bà ra tay đấy, cũng đừng vì chuyện nhỏ vừa rồi mà gi..ận tôi đấy nhé.”
Tôi ngơ ngác gật đầu, trong đầu hồ đồ như có một trận cu..ồng ph..ong thổi qua.
Lần sau? Nói cách khác, gi*t Lâm Đại Ngọc không phải lần một lần hai.
Tôi xoa ấn đường, nhìn x..ác Lâm Đại Ngọc bị chuyển ra khỏi giỏ tre, bọn a hoàn ùa vào như th..ằn l..ằn cá.
Giỏ tre rất nhanh trống không, chỉ còn lại vết m..áu đầy đất.
Giả mẫu thấy tôi không đáp lại lời bà nên thẳng thừng gọi tôi.
“Bà thông gia, ở đây có một hoa viên, cũng trồng một ít hoa, lát nữa chúng ta sẽ đãi cơm ở đó.”
Mồ hôi lạnh lại túa ra trên trán, tôi nhớ đến quy tắc thứ ba.
“Sau khi vào Đại Quan Viên xin đừng ngừng nói chuyện.”
Hoa viên mà Giả mẫu nói, chính là Đại Quan Viên!
07.
Giả mẫu dẫn mọi người đi đến Đại Quan Viên.
Trên đền thờ khí thế hào hùng có khắc ba chữ to: Đại Quan Viên.
Sau đó, một quy tắc giống như h..uyết ấn lơ lửng giữa không trung: Chớ đi vào Đại Quan Viên, nếu có tình huống đặc biệt, sau khi đi vào Đại Quan Viên xin đừng ngừng nói chuyện, được phép ăn thức ăn trong Đại Quan Viên.
Chưa đến một cái chớp mắt thì quy tắc h..uyết ấn đã biến mất, quy tắc thứ ba lại thay đổi rồi.
Tầm mắt tôi xuyên qua đền thờ nhìn sâu vào trong, tôi sắp đ..iên rồi.
Thế nhưng lại có một hàng x..ác ch*t được treo ngay ngắn đằng sau, sợi dây x..âu qua đ..ầu, lúc gió thổi qua, mũi chân khẽ đung đưa.
Chị Phượng nhanh nhạy nhất, vội nói: "Đây đều là mấy đ..ầy t..ớ không tuân theo quy tắc, vi ph..ạm quy tắc thì phải chịu ph..ạt.”
Lại là quy tắc, vi ph..ạm quy tắc ở chỗ Giả mẫu tôi sẽ bị ă..n số..ng.
Mà vi ph..ạm quy tắc ở Đại Quan Viên, tôi sẽ bị tr..eo c..ổ sống.
Quy tắc thứ ba thay đổi, tiền tố là không được đi vào Đại Quan Viên.
Nhưng hiện tại Giả mẫu đưa ra yêu cầu muốn tôi đi vào Đại Quan Viên, đây chắc hẳn thuộc tình huống đặc biệt, hơn nữa yêu cầu thứ ba có hậu tố, nói cách khác không được đi vào Đại Quan Viên không phải là yêu cầu không thể thay đổi.
Sau khi được Giả mẫu đồng ý, tôi có thể vào Đại Quan Viên, chỉ cần không ngừng nói chuyện, ăn thức ăn bên trong thì sẽ không vi ph..ạm quy tắc.
Giả mẫu liên tục hối thúc, giống như có thứ gì đó sắp chờ không nổi trong Đại Quan Viên.
Tôi đã làm rõ đầu mối nên bước nhanh tới cạnh Giả mẫu, rồi sải bước đi ngang qua đền thờ.
Lúc đi ngang qua hàng người đang treo trên đầu, một giọt chất lỏng lạnh ngắt rơi xuống cổ khiến tôi nổi da gà.
Tôi đưa tay sờ, m..áu sền sệt dính lên tay, rất t..anh, rất giống m..áu muỗi.
Ngẩng đầu nhìn thì thấy mấy người bị tr..eo phía trên đều mặc quần áo màu xám đậm giống nhau, không giống quần áo của đ..ầy t..ớ Giả phủ mà giống... một kiểu quần áo bảo hộ lao động trong thế giới của tôi.
Mà người phía trên đầu tôi, miệng bị kh..âu ch..ặt bằng sợi tơ vàng, c..on ng..ươi như sắp l..ồi ra ngoài.
Thấy tôi ngẩng đầu, trong mắt đầy tĩnh mịch của anh ta lập tức như nhìn thấy một tia hy vọng nào đó, một dòng m..áu đáng s..ợ chảy xuống từ trong h..ốc m..ắt, tiếp đó đồ..ng t..ử phóng to, đ..iên cu..ồng lắc đầu với tôi.
Chắc chắn anh ta có điều gì đó muốn nói!
Suy đoán của tôi quả không sai, tôi không phải người đầu tiên đi đến Hồng Lâu Mộng Cảnh này, những người đến trước tôi có lẽ đã ch*t vì vi ph..ạm quy tắc.
Động tĩnh trên đầu đã thu hút đoàn người Giả mẫu, mắt thấy Giả mẫu nhíu mày càng lúc càng sâu, tôi nhanh chóng đến gần kể một câu chuyện vui cười ha ha dẫn mọi người vào Đại Quan Viên.
Trong sách thiết lập, già Lưu là người hài hước nhất Giả phủ, chỉ cần bà ấy kể chuyện cười thì tất cả mọi người sẽ cười ngặt nghẽo.
Tôi thầm nhớ kỹ vị trí nơi này, trong lòng chỉ có thể khẩn cầu vị tiền bối này cầm cự thêm một lát, lát nữa tôi đến xem có thể c..ứu người hay không.
H..ậu quả vi ph..ạm quy tắc rất nghiêm trọng nên tôi chỉ có thể đi trước một bước tính một bước.
Ở vào thế bị động khiến tôi cảm thấy sốt ruột b..ất a..n, vì để không vi ph..ạm quy tắc, tôi chỉ có thể liên tục kể chuyện cười.
Vừa mới bắt đầu còn có người phụ họa, nhưng càng về sau, chỉ còn lại tiếng nói lải nhải hết sức ồn ào của tôi trong khoảng sân yên tĩnh.
Tôi nhận thấy có điều không ổn nên dần hạ thấp giọng xuống cho đến khi im bặt.
Ngay cả là kẻ ng..u cũng nhận thấy sự khác thường ở đây, chẳng lẽ mấy chuyện cười tôi kể không chọc cười được mọi người hay sao?
Nhưng bọn họ chẳng những không cười mà ngay cả nói chuyện cũng không nói.
Bình thường chị Phượng là người giỏi hòa giải nhất cũng không cười, nhìn tôi chằm chằm, một lúc lâu mới phun ra một câu.
“Bà hẳn là m..ệt đến v..áng đầu rồi, cũng quên luôn cả quy củ, chúng ta cứ dọn cơm đi.”
Quy củ? Quy củ gì? Chẳng lẽ còn có quy tắc khác?
Chị Phượng vỗ tay, ra hiệu tiếp tục.
Lúc này mọi người dường như đã nhận được mệnh lệnh gì đó, tỏ ra vui vẻ, cho đến khi mọi người ngồi cả trong đại sảnh thì từng món ngon được bưng lên. Ngay cả Bản Nhi cũng ngừng g..ặm ngón tay, nhìn chằm chằm đồ ăn chảy nước d..ãi.
“Chắc bà đói rồi, mau ăn cơm đi.”
Sau một hồi bận rộn như vậy, tôi đã đói đến mức bụng lép kẹp.
Đôi đũa được cầm lên rồi đặt xuống, lại cầm lên rồi lại đặt xuống dưới cái nhìn lom lom của mọi người.
Hơn chục cặp mắt dán chặt vào đầu đũa của tôi, Bảo Ngọc nuốt nước b..ọt, xoa xoa ngọc bội trên cổ mình.
Hắn giục: "Bà mau ăn đi, mau ăn đi.”
Tôi cười ngượng, đặt đũa về lại chỗ cũ.
“Tôi chỉ là một người nông dân, được làm khách đã là hưởng phúc của cụ và mấy cô rồi, đụng đũa trước coi sao được, mời cụ nhà xơi trước.”
Lời tôi nói cũng không sai, bà cụ quơ quơ đũa tượng trưng, gọi mọi người ăn cơm.
Không biết có phải ả.o gi.ác của tôi hay không, nhưng cách Giả Bảo Ngọc nhìn tôi cứ luôn kỳ kỳ.
Kèm theo sự vội vã nào đó.
Trong lòng tôi vẫn còn nghi kị nên chậm chạp chọn chọn lựa lựa mấy món trên bàn, không dám buông đũa.
Chị Phượng nôn nóng, cười híp mắt bưng một cái đĩa đi qua.
Mùi thơm lập tức chui vào mũi tôi, khiến con sâu th..am ăn chui ra ngoài.
Tôi dám cam đoan, trên trời dưới đất tôi tuyệt chưa từng ngửi thấy món ăn nào thơm như vậy.
Nếu tôi có thể ăn một miếng thì có ch*t cũng đáng.
Chị Phượng dùng đũa gắp một ít đưa đến bên miệng để tôi nếm thử hương vị.
Nước sốt đen rơi bên miệng, tôi vô thức thè l..ưỡi l..iếm.
Nhưng tôi lập tức cứng người ngay khi l..ưỡi tôi chạm vào nó.
Chỉ trong nháy mắt, tôi cảm thấy lũ s..âu b..ọ lít nha lít nhít bò qua l..ưỡi bò thẳng vào trong n..ão và d..ạ d..ày tôi.
Thế mà tôi vẫn còn muốn ăn tiếp.
Có gì đó không ổn! Thứ này có thể gây ngh..iện!
Tôi dùng tay dưới gầm bàn nh..éo mạnh mình một cái, é..p mình tỉnh táo lại.
Trong thế giới này không có ng..ười số..ng, rốt cuộc có món ngon gì mà một ng..ười số..ng như tôi đã ăn còn muốn ăn thêm.
Tôi nghĩ mãi mà không ra, đũa ngà trong tay tôi trượt xuống, rơi dưới đất phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Chị Phượng làm như không thấy trạng thái k..ỳ qu..ặc của tôi, tự nói cách làm món này:
“Món này có vị rất ngon nhưng cách làm rất phức tạp, thịt cần được ninh trong nước dùng nấu từ gà vịt thịt cá, ninh xong thì cắt hạt lựu rồi trộn với dầu ti..nh tr..ùng gà, măng cắt hạt lựu và rau cắt nhỏ.”
Chị Phượng bưng đĩa, dùng đũa trộn đều, đưa miếng thịt trên đũa cho Giả mẫu rồi lại gắp một đũa khác bỏ vào đĩa tôi.
Một miếng nhỏ thôi nhưng thơm quá.
Ngay khi tôi sắp nhịn không được nữa thì một đám l..ửa bùng lên ở bên ngoài.
“Ch..áy rồi, ch..áy rồi.”
Nhân lúc hỗn loạn, tôi lấy lại bình tĩnh chạy về đền thờ.
Thế nhưng toàn bộ th..i th..ể treo ở đền thờ đã biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại một hàng dây gai đung đưa trong gió.
Còn có một dòng chữ giản thể được viết bằng m..áu dưới đất.
“Có một quy tắc là giả, chạy mau!”
Cái gì?
Tôi di chuyển cơ thể mập mạp quỳ dưới đất, gắt gao nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó.
Một lúc lâu sau mới như cam chịu số phận bò dậy, có một quy tắc là giả.
Tôi đã tuân theo tất cả các quy tắc, nếu nói như vậy, tôi có thể đã vi ph..ạm quy tắc.
Tính đến nay tôi đã gặp phải ba quy tắc, nếu tôi vi ph..ạm quy tắc, rất có thể sẽ bị gi*t ă..n th..ịt ngay tại chỗ.
Vẫn chưa gặp hai quy tắc cuối cùng, nhưng quy tắc thứ hai và thứ ba mâu thuẫn với nhau, cho nên trong hai quy tắc này chắc chắn có một cái là giả.
Con người trong lúc ho..ảng loạn quá dễ tin tưởng người khác mà quên mất.
Tại sao dòng chữ này lại không thể là giả chứ?
08.
Tôi ôm tay quay lại bữa tiệc, chuyện h..ỏa h..oạn đã được xử lý xong xuôi.
Cả đại sảnh đầy sự c..ám d..ỗ của thức ăn, nhất là miếng thịt ở giữa mâm.
Tôi liên tục nuốt nước b..ọt, lúc sắp nhịn không nổi thì chị Phượng lại nói:
“Nói đến, cũng nhờ có bà Lưu, bằng không chúng ta không có lộc ăn ngon như vậy đâu đấy, đợi lần tới cũng phải mấy chục năm sau rồi.”
Nhờ có tôi? Là thứ tôi mang đến ư?
Chẳng lẽ món ăn trong mâm này chính là Lâm Đại Ngọc bị ph..anh th..ây!
Đống món ngon trong mâm trước mặt cũng không ẩn hình nữa, trở lại hình dạng ban đầu.
Th..i th..ể đỏ tươi đầy m..áu, vẫn có thể nhìn thấy làn da trắng nõn, có một ít c..ôn tr..ùng màu đen bò xung quanh vẫn đang ngọ ngoạy.
Cuối cùng tôi nhịn không nổi nữa ôm bụng chạy ra ngoài.
Tôi ngồi xổm cạnh một bồn hoa n..ôn không ngừng, trong b..ãi n..ôn màu xanh lá có mấy con gi..un còn đang ngọ ngoạy, cả người tôi lạnh ngắt như một x..ác ch*t cứng đờ.
Tôi biết con gi..un này, nó là gi..un x..ác ch*t.
Một loại côn trùng chuyên ăn x..ác người ch*t, cũng không có gì lạ.
Chẳng qua nếu ng..ười số..ng chạm vào loài côn trùng này sẽ bị nh..iễm chất cực đ..ộc mà nó tiết ra, biến thành một x..ác ch*t th..ối r..ữa, nghe theo sự s..ai kh..iến của nó, tôi m..óc họng, nổi da gà khắp người.
Mọi người trong nhà ăn uống vui vẻ, còn Giả Bảo Ngọc lại vừa ăn vừa kh..óc, vừa vui lại vừa không vui.
Tất cả những thứ mà bọn họ ăn đều là th..i th..ể của Lâm Đại Ngọc.
Tôi chợt nhớ đến cốt truyện trong sách, hoạt động của cả Giả phủ đều là dựa vào gia sản mà Lâm Đại Ngọc mang đến, dù không nói rõ ra nhưng cũng có thể suy ra được.
Nhưng trong thế giới đổ n..át này, bọn họ thế nhưng lại n..uốt Lâm Đại Ngọc vào b..ụng.
Nhưng vừa rồi tôi vẫn còn gặp Lâm Đại Ngọc kia mà!
Tôi cứng nhắc ngẩng đầu lên như một cái máy, người xung quanh cũng cử động theo động tác của tôi.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều thay đổi ngoại trừ Giả mẫu!
D..a m..ặt mỹ nhân bị kéo xuống, thay vào đó là những cái đ..ầu l..âu và x..úc t..u lủng lẳng khắp nơi.
Mặt Giả mẫu trong nháy mắt trở nên gi..à n..ua vô cùng, còn già hơn cả bảy mươi tuổi.
"Bà đã vi ph..ạm quy tắc!"
"Đã như vậy, bà hãy làm chất dinh dưỡng của chúng tôi, để chúng tôi ăn đi!"
Tôi cuống quít lui về sau, lại đụng phải ng..ực của chị Phượng.
Móng tay sơn đỏ đ..âm vào vai tôi, nhưng m..áu lại bị hấp thu ngay tức khắc, trong lúc m..áu bị hấp thu thì nếp nhăn trên tay chị Phượng dường như cũng mất đi một cái.
Mấy phụ nữ trong phòng bị kí..ch th..ích, duỗi ngón tay dài ra muốn x..é xá..c tôi.
Vào thời khắc ng..uy cấp, rốt cuộc tôi đã hiểu ra.
Có một lỗ hổng trong quy tắc và tôi đã vi ph..ạm quy tắc thứ hai.
Giả mẫu là ân nhân của tôi, cho nên tôi phải thỏa mãn mọi yêu cầu của bà.
Quan hệ nhân quả ở đây cũng không được nêu rõ.
Nhưng tôi chỉ đóng vai già Lưu chứ không phải già Lưu thật, vì vậy không có quan hệ nhân quả gì với Giả mẫu.
Bất kể tôi có làm gì thì cũng sẽ vi ph..ạm quy tắc này.
Tôi cần phải thiết lập quan hệ nhân quả trước thì mới có cơ hội chạy tr..ốn!
Sau khi nghĩ kỹ, tôi l..o lắng đẩy chị Phượng ra sau, lao thẳng vào trong lòng Giả mẫu.
Những người phía sau dường như có sự kiêng dè khi thấy Giả mẫu nên nhao nhao rút tay về, trong mắt đầy vẻ không c..am lòng.
Nhờ Giả mẫu, tạm thời không có ai muốn gi*t tôi.
Đối diện với khuôn mặt gi..à nua của Giả mẫu, tôi liên tục cười làm lành.
“Bà là ân nhân của tôi, sao tôi có thể quên thứ đó được, đã đem đến rồi, chỉ chờ bà phân phó thôi.”
Trong mắt Giả mẫu đầy vẻ hoang mang, như thể đang tự hỏi tại sao tôi lại hiểu được quy tắc này.
Giả mẫu là ân nhân của tôi, tôi thỏa mãn yêu cầu của bà, bà cũng phải có trách nhiệm bảo vệ tôi và ngược lại.
Mấy th..ằng ở nhanh chóng đem cái gọi là thứ đó vào, ba cái giỏ đặt dưới đất, có m..áu nhỏ giọt.
Tôi cố nén bu..ồn n..ôn, vén tấm vải trắng trên giỏ tre lên.
Thế nhưng tôi lại đối diện với cặp mắt đ..ờ đ..ẫn của Lâm Đại Ngọc, đ..ầu của cô ta cứ như vậy đặt lồ lộ trong giỏ tre.
Thứ mà Giả mẫu và mấy người khác muốn, lại chính là Lâm Đại Ngọc!
06.
Đầu ó..c tôi như bị dính đầy mỡ lợn.
Lâm Đại Ngọc đã ch*t, nhưng Lâm Đại Ngọc không phải nhân vật chính sao? Còn là cháu của Giả mẫu, sao có thể ch*t dễ dàng như vậy, còn ch*t trong tay già Lưu nữa.
Nhìn phản ứng của mọi người giống như đều tập mãi thành quen, không ai cảm thấy bất thường.
Tôi cẩn thận nhớ lại tình tiết trong Hồng Lâu Mộng, thầm nghĩ liệu có phải mình đã bỏ sót cái gì rồi không.
Nhưng chị Phượng lại cười ra tiếng trước, đôi môi đỏ mọng đang nhếch lên đó trông như có thể ă..n th..ịt tôi.
“Lại chả thế, vẫn phiền bà nhọc lòng, lần sau cũng cần bà ra tay đấy, cũng đừng vì chuyện nhỏ vừa rồi mà gi..ận tôi đấy nhé.”
Tôi ngơ ngác gật đầu, trong đầu hồ đồ như có một trận cu..ồng ph..ong thổi qua.
Lần sau? Nói cách khác, gi*t Lâm Đại Ngọc không phải lần một lần hai.
Tôi xoa ấn đường, nhìn x..ác Lâm Đại Ngọc bị chuyển ra khỏi giỏ tre, bọn a hoàn ùa vào như th..ằn l..ằn cá.
Giỏ tre rất nhanh trống không, chỉ còn lại vết m..áu đầy đất.
Giả mẫu thấy tôi không đáp lại lời bà nên thẳng thừng gọi tôi.
“Bà thông gia, ở đây có một hoa viên, cũng trồng một ít hoa, lát nữa chúng ta sẽ đãi cơm ở đó.”
Mồ hôi lạnh lại túa ra trên trán, tôi nhớ đến quy tắc thứ ba.
“Sau khi vào Đại Quan Viên xin đừng ngừng nói chuyện.”
Hoa viên mà Giả mẫu nói, chính là Đại Quan Viên!
07.
Giả mẫu dẫn mọi người đi đến Đại Quan Viên.
Trên đền thờ khí thế hào hùng có khắc ba chữ to: Đại Quan Viên.
Sau đó, một quy tắc giống như h..uyết ấn lơ lửng giữa không trung: Chớ đi vào Đại Quan Viên, nếu có tình huống đặc biệt, sau khi đi vào Đại Quan Viên xin đừng ngừng nói chuyện, được phép ăn thức ăn trong Đại Quan Viên.
Chưa đến một cái chớp mắt thì quy tắc h..uyết ấn đã biến mất, quy tắc thứ ba lại thay đổi rồi.
Tầm mắt tôi xuyên qua đền thờ nhìn sâu vào trong, tôi sắp đ..iên rồi.
Thế nhưng lại có một hàng x..ác ch*t được treo ngay ngắn đằng sau, sợi dây x..âu qua đ..ầu, lúc gió thổi qua, mũi chân khẽ đung đưa.
Chị Phượng nhanh nhạy nhất, vội nói: "Đây đều là mấy đ..ầy t..ớ không tuân theo quy tắc, vi ph..ạm quy tắc thì phải chịu ph..ạt.”
Lại là quy tắc, vi ph..ạm quy tắc ở chỗ Giả mẫu tôi sẽ bị ă..n số..ng.
Mà vi ph..ạm quy tắc ở Đại Quan Viên, tôi sẽ bị tr..eo c..ổ sống.
Quy tắc thứ ba thay đổi, tiền tố là không được đi vào Đại Quan Viên.
Nhưng hiện tại Giả mẫu đưa ra yêu cầu muốn tôi đi vào Đại Quan Viên, đây chắc hẳn thuộc tình huống đặc biệt, hơn nữa yêu cầu thứ ba có hậu tố, nói cách khác không được đi vào Đại Quan Viên không phải là yêu cầu không thể thay đổi.
Sau khi được Giả mẫu đồng ý, tôi có thể vào Đại Quan Viên, chỉ cần không ngừng nói chuyện, ăn thức ăn bên trong thì sẽ không vi ph..ạm quy tắc.
Giả mẫu liên tục hối thúc, giống như có thứ gì đó sắp chờ không nổi trong Đại Quan Viên.
Tôi đã làm rõ đầu mối nên bước nhanh tới cạnh Giả mẫu, rồi sải bước đi ngang qua đền thờ.
Lúc đi ngang qua hàng người đang treo trên đầu, một giọt chất lỏng lạnh ngắt rơi xuống cổ khiến tôi nổi da gà.
Tôi đưa tay sờ, m..áu sền sệt dính lên tay, rất t..anh, rất giống m..áu muỗi.
Ngẩng đầu nhìn thì thấy mấy người bị tr..eo phía trên đều mặc quần áo màu xám đậm giống nhau, không giống quần áo của đ..ầy t..ớ Giả phủ mà giống... một kiểu quần áo bảo hộ lao động trong thế giới của tôi.
Mà người phía trên đầu tôi, miệng bị kh..âu ch..ặt bằng sợi tơ vàng, c..on ng..ươi như sắp l..ồi ra ngoài.
Thấy tôi ngẩng đầu, trong mắt đầy tĩnh mịch của anh ta lập tức như nhìn thấy một tia hy vọng nào đó, một dòng m..áu đáng s..ợ chảy xuống từ trong h..ốc m..ắt, tiếp đó đồ..ng t..ử phóng to, đ..iên cu..ồng lắc đầu với tôi.
Chắc chắn anh ta có điều gì đó muốn nói!
Suy đoán của tôi quả không sai, tôi không phải người đầu tiên đi đến Hồng Lâu Mộng Cảnh này, những người đến trước tôi có lẽ đã ch*t vì vi ph..ạm quy tắc.
Động tĩnh trên đầu đã thu hút đoàn người Giả mẫu, mắt thấy Giả mẫu nhíu mày càng lúc càng sâu, tôi nhanh chóng đến gần kể một câu chuyện vui cười ha ha dẫn mọi người vào Đại Quan Viên.
Trong sách thiết lập, già Lưu là người hài hước nhất Giả phủ, chỉ cần bà ấy kể chuyện cười thì tất cả mọi người sẽ cười ngặt nghẽo.
Tôi thầm nhớ kỹ vị trí nơi này, trong lòng chỉ có thể khẩn cầu vị tiền bối này cầm cự thêm một lát, lát nữa tôi đến xem có thể c..ứu người hay không.
H..ậu quả vi ph..ạm quy tắc rất nghiêm trọng nên tôi chỉ có thể đi trước một bước tính một bước.
Ở vào thế bị động khiến tôi cảm thấy sốt ruột b..ất a..n, vì để không vi ph..ạm quy tắc, tôi chỉ có thể liên tục kể chuyện cười.
Vừa mới bắt đầu còn có người phụ họa, nhưng càng về sau, chỉ còn lại tiếng nói lải nhải hết sức ồn ào của tôi trong khoảng sân yên tĩnh.
Tôi nhận thấy có điều không ổn nên dần hạ thấp giọng xuống cho đến khi im bặt.
Ngay cả là kẻ ng..u cũng nhận thấy sự khác thường ở đây, chẳng lẽ mấy chuyện cười tôi kể không chọc cười được mọi người hay sao?
Nhưng bọn họ chẳng những không cười mà ngay cả nói chuyện cũng không nói.
Bình thường chị Phượng là người giỏi hòa giải nhất cũng không cười, nhìn tôi chằm chằm, một lúc lâu mới phun ra một câu.
“Bà hẳn là m..ệt đến v..áng đầu rồi, cũng quên luôn cả quy củ, chúng ta cứ dọn cơm đi.”
Quy củ? Quy củ gì? Chẳng lẽ còn có quy tắc khác?
Chị Phượng vỗ tay, ra hiệu tiếp tục.
Lúc này mọi người dường như đã nhận được mệnh lệnh gì đó, tỏ ra vui vẻ, cho đến khi mọi người ngồi cả trong đại sảnh thì từng món ngon được bưng lên. Ngay cả Bản Nhi cũng ngừng g..ặm ngón tay, nhìn chằm chằm đồ ăn chảy nước d..ãi.
“Chắc bà đói rồi, mau ăn cơm đi.”
Sau một hồi bận rộn như vậy, tôi đã đói đến mức bụng lép kẹp.
Đôi đũa được cầm lên rồi đặt xuống, lại cầm lên rồi lại đặt xuống dưới cái nhìn lom lom của mọi người.
Hơn chục cặp mắt dán chặt vào đầu đũa của tôi, Bảo Ngọc nuốt nước b..ọt, xoa xoa ngọc bội trên cổ mình.
Hắn giục: "Bà mau ăn đi, mau ăn đi.”
Tôi cười ngượng, đặt đũa về lại chỗ cũ.
“Tôi chỉ là một người nông dân, được làm khách đã là hưởng phúc của cụ và mấy cô rồi, đụng đũa trước coi sao được, mời cụ nhà xơi trước.”
Lời tôi nói cũng không sai, bà cụ quơ quơ đũa tượng trưng, gọi mọi người ăn cơm.
Không biết có phải ả.o gi.ác của tôi hay không, nhưng cách Giả Bảo Ngọc nhìn tôi cứ luôn kỳ kỳ.
Kèm theo sự vội vã nào đó.
Trong lòng tôi vẫn còn nghi kị nên chậm chạp chọn chọn lựa lựa mấy món trên bàn, không dám buông đũa.
Chị Phượng nôn nóng, cười híp mắt bưng một cái đĩa đi qua.
Mùi thơm lập tức chui vào mũi tôi, khiến con sâu th..am ăn chui ra ngoài.
Tôi dám cam đoan, trên trời dưới đất tôi tuyệt chưa từng ngửi thấy món ăn nào thơm như vậy.
Nếu tôi có thể ăn một miếng thì có ch*t cũng đáng.
Chị Phượng dùng đũa gắp một ít đưa đến bên miệng để tôi nếm thử hương vị.
Nước sốt đen rơi bên miệng, tôi vô thức thè l..ưỡi l..iếm.
Nhưng tôi lập tức cứng người ngay khi l..ưỡi tôi chạm vào nó.
Chỉ trong nháy mắt, tôi cảm thấy lũ s..âu b..ọ lít nha lít nhít bò qua l..ưỡi bò thẳng vào trong n..ão và d..ạ d..ày tôi.
Thế mà tôi vẫn còn muốn ăn tiếp.
Có gì đó không ổn! Thứ này có thể gây ngh..iện!
Tôi dùng tay dưới gầm bàn nh..éo mạnh mình một cái, é..p mình tỉnh táo lại.
Trong thế giới này không có ng..ười số..ng, rốt cuộc có món ngon gì mà một ng..ười số..ng như tôi đã ăn còn muốn ăn thêm.
Tôi nghĩ mãi mà không ra, đũa ngà trong tay tôi trượt xuống, rơi dưới đất phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Chị Phượng làm như không thấy trạng thái k..ỳ qu..ặc của tôi, tự nói cách làm món này:
“Món này có vị rất ngon nhưng cách làm rất phức tạp, thịt cần được ninh trong nước dùng nấu từ gà vịt thịt cá, ninh xong thì cắt hạt lựu rồi trộn với dầu ti..nh tr..ùng gà, măng cắt hạt lựu và rau cắt nhỏ.”
Chị Phượng bưng đĩa, dùng đũa trộn đều, đưa miếng thịt trên đũa cho Giả mẫu rồi lại gắp một đũa khác bỏ vào đĩa tôi.
Một miếng nhỏ thôi nhưng thơm quá.
Ngay khi tôi sắp nhịn không được nữa thì một đám l..ửa bùng lên ở bên ngoài.
“Ch..áy rồi, ch..áy rồi.”
Nhân lúc hỗn loạn, tôi lấy lại bình tĩnh chạy về đền thờ.
Thế nhưng toàn bộ th..i th..ể treo ở đền thờ đã biến mất không thấy đâu, chỉ còn lại một hàng dây gai đung đưa trong gió.
Còn có một dòng chữ giản thể được viết bằng m..áu dưới đất.
“Có một quy tắc là giả, chạy mau!”
Cái gì?
Tôi di chuyển cơ thể mập mạp quỳ dưới đất, gắt gao nhìn chằm chằm vào dòng chữ đó.
Một lúc lâu sau mới như cam chịu số phận bò dậy, có một quy tắc là giả.
Tôi đã tuân theo tất cả các quy tắc, nếu nói như vậy, tôi có thể đã vi ph..ạm quy tắc.
Tính đến nay tôi đã gặp phải ba quy tắc, nếu tôi vi ph..ạm quy tắc, rất có thể sẽ bị gi*t ă..n th..ịt ngay tại chỗ.
Vẫn chưa gặp hai quy tắc cuối cùng, nhưng quy tắc thứ hai và thứ ba mâu thuẫn với nhau, cho nên trong hai quy tắc này chắc chắn có một cái là giả.
Con người trong lúc ho..ảng loạn quá dễ tin tưởng người khác mà quên mất.
Tại sao dòng chữ này lại không thể là giả chứ?
08.
Tôi ôm tay quay lại bữa tiệc, chuyện h..ỏa h..oạn đã được xử lý xong xuôi.
Cả đại sảnh đầy sự c..ám d..ỗ của thức ăn, nhất là miếng thịt ở giữa mâm.
Tôi liên tục nuốt nước b..ọt, lúc sắp nhịn không nổi thì chị Phượng lại nói:
“Nói đến, cũng nhờ có bà Lưu, bằng không chúng ta không có lộc ăn ngon như vậy đâu đấy, đợi lần tới cũng phải mấy chục năm sau rồi.”
Nhờ có tôi? Là thứ tôi mang đến ư?
Chẳng lẽ món ăn trong mâm này chính là Lâm Đại Ngọc bị ph..anh th..ây!
Đống món ngon trong mâm trước mặt cũng không ẩn hình nữa, trở lại hình dạng ban đầu.
Th..i th..ể đỏ tươi đầy m..áu, vẫn có thể nhìn thấy làn da trắng nõn, có một ít c..ôn tr..ùng màu đen bò xung quanh vẫn đang ngọ ngoạy.
Cuối cùng tôi nhịn không nổi nữa ôm bụng chạy ra ngoài.
Tôi ngồi xổm cạnh một bồn hoa n..ôn không ngừng, trong b..ãi n..ôn màu xanh lá có mấy con gi..un còn đang ngọ ngoạy, cả người tôi lạnh ngắt như một x..ác ch*t cứng đờ.
Tôi biết con gi..un này, nó là gi..un x..ác ch*t.
Một loại côn trùng chuyên ăn x..ác người ch*t, cũng không có gì lạ.
Chẳng qua nếu ng..ười số..ng chạm vào loài côn trùng này sẽ bị nh..iễm chất cực đ..ộc mà nó tiết ra, biến thành một x..ác ch*t th..ối r..ữa, nghe theo sự s..ai kh..iến của nó, tôi m..óc họng, nổi da gà khắp người.
Mọi người trong nhà ăn uống vui vẻ, còn Giả Bảo Ngọc lại vừa ăn vừa kh..óc, vừa vui lại vừa không vui.
Tất cả những thứ mà bọn họ ăn đều là th..i th..ể của Lâm Đại Ngọc.
Tôi chợt nhớ đến cốt truyện trong sách, hoạt động của cả Giả phủ đều là dựa vào gia sản mà Lâm Đại Ngọc mang đến, dù không nói rõ ra nhưng cũng có thể suy ra được.
Nhưng trong thế giới đổ n..át này, bọn họ thế nhưng lại n..uốt Lâm Đại Ngọc vào b..ụng.
Nhưng vừa rồi tôi vẫn còn gặp Lâm Đại Ngọc kia mà!