Chương 1 - Quy Tắc Của Chim Hoàng Yến
Sau khi đơn phương tuyên bố chia tay sáu năm trước, tôi lại gặp Tống Tú Vũ tại một buổi tiệc rượu.
Anh ta đã không còn là chàng trai non nớt thuở nào, mà đã trở thành người cầm lái của một tập đoàn thương mại khổng lồ, bên cạnh còn đang ve vãn một nữ minh tinh.
Tôi bất chợt ho ra một ngụm máu, bệnh trạng lộ rõ.
Trước mặt bao người, ánh mắt Tống Tú Vũ đầy chán ghét, lạnh lùng đuổi tôi ra khỏi cuộc chơi.
Nhưng sau lưng, anh ta chặn tôi lại ở ghế phụ, ngón tay siết chặt cổ tay tôi đến mức tưởng chừng muốn bóp nát.
“Ra nông nỗi này rồi mới chịu quay về, hối hận rồi sao?”
“Lê Diểu, cầu xin tôi đi.”
……
Nếu anh ta biết tôi chỉ vừa nhổ một cái răng, liệu có lôi tôi đi hỏa táng luôn không?
1
Khoảnh khắc bị sặc rượu ho khan, cả thế giới bỗng chốc im lặng.
Những người vừa mới cười nhạo tôi, nét cười trên mặt lập tức đông cứng lại.
“Lê Diểu, cô…”
Cúi đầu nhìn xuống, sắc đỏ thẫm nhanh chóng lan ra trong ly. Tôi khẽ chạm vào khóe môi.
Một vệt máu loang ra trong lòng bàn tay.
Chết tiệt, nhổ răng xong mà lại nhổ bông gòn ra quá sớm.
Tôi vội vàng lấy khăn giấy che miệng, động tác thuần thục đến mức khiến những người xung quanh sắc mặt lập tức thay đổi.
“Không sao đâu, các người đừng lo cho tôi…”
“Bệnh cũ thôi.”
Vừa dứt lời, mọi người bắt đầu đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt mang theo vẻ ngượng ngùng.
Một cảm giác mang tên “thật đáng chết” lan ra nhanh chóng.
Tiếng thủy tinh vỡ rõ mồn một vang lên, tất cả lập tức quay đầu nhìn về phía Tống Tú Vũ.
Anh ta là trung tâm của buổi tiệc rượu này, những người vừa ép tôi uống rượu, phần lớn cũng chỉ vì muốn lấy lòng anh ta.
Dù sao ngoài người phụ nữ bên cạnh anh, hầu như ai trong số những người có mặt cũng từng nghe qua chuyện tôi đá Tống Tú Vũ sáu năm về trước.
“Cô Lê đúng là tận tâm với nghề, thân thể như vậy mà cũng cố đến tiệc rượu, cười cợt lấy lòng, tranh vai diễn.”
Bàn tay đang bóp vỡ ly thủy tinh của Tống Tú Vũ đã rỉ máu, vài mảnh thủy tinh nhỏ còn găm cả vào vết thương.
Tôi hoàn hồn, cố tình lờ đi ý mỉa mai trong lời nói, nhếch môi nở một nụ cười lấy lòng.
“Vậy còn phải xem Tổng giám đốc Tống có chịu cho tôi cơ hội không.”
Tống Tú Vũ có quan hệ rộng trong giới, dưới trướng còn nắm trong tay nhiều tài nguyên.
Người phụ nữ bên cạnh anh ta cũng là diễn viên phim thần tượng vừa nổi tiếng gần đây.
Bầu không khí căng như dây đàn, mọi người đưa mắt nhìn nhau. Tống Tú Vũ ngước lên nhìn tôi, ánh mắt tràn đầy chán ghét.
“Cô Lê đúng là rất nỗ lực, nhưng công ty Hoan Dư của tôi không chào đón những nghệ sĩ có thể chất yếu kém.”
Ngừng lại một chút, anh ta lại buông thêm một câu:
“Nơi này cũng vậy.”
2
Lời đã nói đến nước này, nếu còn không rời đi thì đúng là vô lễ.
Tôi xách túi bước ra khỏi phòng riêng, trước khi đóng cửa còn bắt gặp ánh mắt đầy thương hại của đám người bên trong.
Vừa ra khỏi khách sạn, tôi đã nhận được cuộc gọi từ An An – người quản lý của tôi.
“Thế nào rồi? Có cơ hội không?”
Nói ra thì đúng là xui xẻo thật, công ty quản lý đầu tiên mà tôi ký hợp đồng mới hoạt động được nửa năm đã phá sản.
Chưa kịp gây dựng chút tiếng tăm nào, cả tôi và quản lý đều thất nghiệp, vất vả chạy đôn chạy đáo tìm kiếm tài nguyên. Đã thế còn bị người khác gài bẫy.
Buổi tiệc rượu lần này, ban đầu hoàn toàn không có tên Tống Tú Vũ.
Không biết là ai lén lút sau lưng tôi gọi anh ta đến.
Nghĩ lại thì chắc tại tôi trước kia quá ngông cuồng, đắc tội không ít người, giờ thì họ đều trông chờ được xem trò cười.
“Hỏng rồi, đường này không thông.”
Nếu Tống Tú Vũ thực sự muốn trả thù, thì con đường diễn xuất của tôi xem như chấm hết.
An An ở đầu dây bên kia cố gắng an ủi tôi, nghe giọng cô ấy thì có vẻ bên đó cũng chẳng vớt vát được gì.
Đêm xuống, gió lạnh lẽo, tôi ôm lấy cánh tay, đứng bên lề đường đón xe.
Bỗng một luồng sáng rọi thẳng lên người tôi.
Chiếc xe dừng lại bên cạnh, cửa sổ từ từ hạ xuống.
Lộ ra nửa khuôn mặt tối tăm khó đoán của Tống Tú Vũ.
Tôi nhìn quanh, không thấy có ai khác.
Gì đây, anh ta định đâm chết tôi giữa phố à?
Đang định quay đầu bỏ chạy thì cửa ghế phụ bật mở.
Giọng nói của Tống Tú Vũ lạnh lẽo, mệnh lệnh ngắn gọn vang lên:
“Lên xe.”
3
Tôi do dự một chút.
Tống Tú Vũ nhìn tôi vài giây, thấy tôi không nhúc nhích, lập tức nghiêng người qua thô bạo kéo tôi vào xe.
Cửa xe đóng sầm lại, cổ tay tôi đau như sắp vỡ.
Trên tay anh ta vẫn còn vết máu, vết thương bị kính cứa trông ghê rợn.
Tôi nhìn vài giây, trên đỉnh đầu liền truyền đến giọng nói mang theo ý cười lạnh.
“Cô Lê, đang đợi tôi thắt dây an toàn hộ à?”
“Còn tay anh…”
Tống Tú Vũ cúi đầu liếc qua rồi dửng dưng quay đi, giọng nói đầy châm chọc.
“Tôi chưa từng biết cô Lê cũng quan tâm mấy chuyện thế này.”
Mùi thuốc súng sắp bốc thẳng lên trời rồi.
Tôi dứt khoát im lặng, vừa thắt xong dây an toàn thì xe đột ngột lao vút đi.
Cảnh vật bên ngoài cửa sổ lướt qua như bay, Tống Tú Vũ nhìn thẳng phía trước, góc mặt nghiêm nghị lạnh lùng, từ đầu tới cuối anh ta nhìn tôi đều là cái kiểu này.
Nhưng mà… vẫn rất đẹp trai.
Ánh mắt tôi khiến anh ta khó chịu ra mặt, Tống Tú Vũ mím môi, đầy vẻ bực bội.
“Cô thích nhìn người khác đến thế sao?”
“Không đâu, tôi chỉ thích nhìn anh.”
Vừa dứt lời, mạch máu trên trán ai kia giật giật hai cái.
Sau vài giây im lặng, Tống Tú Vũ lại lên tiếng:
“Thật không nhìn ra, cô Lê vì công việc mà có thể liều mạng đến vậy.”
“Còn mồi chài đàn ông thì… thành thạo như hít thở.”
Câu này đúng là hơi nặng.
Tôi chớp mắt, nhẹ nhàng nói:
“Vậy Tổng giám đốc Tống có muốn đến nhà tôi xử lý vết thương không?”
Chiếc xe đột ngột phanh gấp, cổ tay tôi lập tức bị siết chặt lần nữa.
Sắc mặt Tống Tú Vũ như thể đã chịu đựng đến cực hạn, chỉ chực bùng nổ.
“Ra nông nỗi này rồi cuối cùng cũng biết quay về, hối hận rồi sao?”
Hối hận không?
Thật ra… có một chút. Nhưng nếu được chọn lại lần nữa, tôi vẫn sẽ làm như vậy.
Tôi im lặng, định mở miệng thì anh lại nhắm mắt, ngắt lời tôi:
“Cầu xin tôi đi, Lê Diểu. Biết đâu tôi sẽ cân nhắc cho cô thực hiện giấc mơ làm minh tinh trước khi chết.”
Một bậc thang thật cao.
Tôi lập tức lăn xuống không chút chần chừ.
“Xin lỗi, Tiểu Vũ của em, em sai rồi, cầu xin anh.”
Vừa nói ra khỏi miệng, tôi đã nhận ra… xong đời rồi.
Quả nhiên, vừa nghe thấy biệt danh ấy, hàng mi của Tống Tú Vũ khẽ rung lên, lúc mở mắt lại, trong đó cuộn trào cơn giận dữ dữ dội như thủy triều.
Anh ta hất tay tôi ra, đẩy cửa xe, lạnh lùng:
“Cút.”
4
Quen biết Tống Tú Vũ mười năm, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy từ “cút” lạnh lẽo thốt ra từ miệng anh ta.
Tôi bất giác nhớ đến con chó ngao mình từng nuôi.
Lúc nó giận, phải xoa ngược theo chiều lông.
Chân vừa bước xuống xe, cửa xe “rầm” một tiếng đóng sầm lại.
Bánh xe lăn qua mặt đường, bùn nước văng thẳng lên người tôi.
Tống Tú Vũ cứ thế phóng xe đi, tôi mở điện thoại định gọi xe, vừa nhập địa chỉ đã hiện lên dòng chữ:
“Khoảng cách quá gần, đề nghị đi bộ.”
Hả?
Ý là… anh ta đưa tôi đến tận cửa nhà rồi?
Không đúng chứ, rõ ràng đây là lần đầu gặp lại sau khi tôi về nước…
Chợt nhớ ra điều gì, tôi mở WeChat, đăng nhập tài khoản cũ đã bỏ xó từ lâu, lục lại nhóm lớp cổ xưa, tìm đến một cái ảnh đại diện quen thuộc.
Gửi lời mời kết bạn kèm tin nhắn:
【Tổng giám đốc Tống, ngài suy nghĩ sao rồi?】
【Ký hợp đồng với tôi rất lời đó, diễn giỏi, chết sớm, không phải lo chuyện hậu mãi.】
Hai phút sau, thông báo hiện lên:
“Đối phương đã từ chối lời mời kết bạn của bạn.”
Hả? Tôi đã cầu xin rồi mà, chẳng lẽ lời đã nói không tính sao?
Tôi lại gửi tiếp:
【Làm ơn mà.】
Đối phương đã chấp nhận lời mời kết bạn.
【Tổng giám đốc Tống đúng là rộng lượng bao dung.】
Dấu chấm than đỏ.
Bị chặn rồi.
Mạnh tay thật, vừa kết bạn là chặn luôn.
Nhưng ít ra cũng đã kết bạn được, coi như vẫn còn một tia hy vọng.
Vừa bước đến cổng khu chung cư, điện thoại lại đổ chuông — là An An.
Giọng cô ấy dồn dập, phấn khích, xuyên qua sóng điện thoại cũng cảm nhận được cô sắp hét lên đến nơi.
“A a a a a! Chúng ta phát rồi! Có cứu rồi! Cứu tinh tới rồi!”
Tôi: “Hả?”
An An: “Tôi biết hết rồi nhé, cô còn định giấu tôi sao?”
“Tối nay gặp được quý nhân phải không?”
Quý nhân thì không thấy, chỉ thấy tình cũ.
Tôi còn đang ngẩn ra, An An đã không chờ nổi, liền gửi tới cả đống ảnh chụp màn hình, là loạt tin nhắn chát.
“Là Hoan Dư đó! Là Hoan Dư muốn ký hợp đồng với chúng ta!”
“Lê Diểu! Vận may của cô, mới chỉ bắt đầu thôi đó!”
5
Hoan Dư là một trong năm ông lớn của giới giải trí.
Trước khi gặp Tống Tú Vũ ngày hôm đó, tôi hoàn toàn không biết anh ta là cổ đông lớn đứng sau.
An An kéo tôi tám suốt nửa đêm, cô ấy phấn khích đến phát điên — dù sao thì từ khi công ty cũ phá sản, hai tháng nay cả hai chúng tôi chẳng nhận được việc nào.
Ký hợp đồng với Hoan Dư, đồng nghĩa với việc tài nguyên sẽ có thể tha hồ chọn.
Tống Tú Vũ ra tay rất nhanh, sáng hôm sau tôi còn chưa tỉnh ngủ, hợp đồng đã được gửi đến tận cửa nhà.
Vừa nhìn điện thoại, đã thấy lúc bốn giờ sáng, anh ta gỡ chặn tôi, rồi gửi bản hợp đồng điện tử trước.
Và bản hợp đồng dày đến bất thường.
Ngoài hợp đồng quản lý nghệ sĩ thông thường, phần dày hơn hẳn là một cuốn khác —
Tôi gọi nó là “Quy tắc của chim hoàng yến”.
Chuyện này trong giới giải trí không hề hiếm: muốn đi đường tắt, cách nhanh nhất là giao dịch quyền–sắc.
Nói cho đẹp thì gọi là tình nhân, còn khó nghe hơn thì… là bao nuôi.