Chương 1 - Quý Phi Buông Xuôi Rồi

Ta là một Quý phi già cả. Năm ta 80 tuổi, Hoàng Thượng 77 tuổi lại lật thẻ bài của ta.

Ta nhớ lần lật thẻ bài gần nhất là chuyện của 50 năm trước.

Nhớ năm đó...

Ta cũng từng là Quý phi được sủng ái nhất Hoàng cung, là bảo bối trong lòng Hoàng Thượng, là người con gái chàng yêu thương vô ngần...

Chỉ trong một đêm, ta bị thất sủng, ta không rõ nguyên do đã bị thất sủng những 50 năm.

50 năm sau, không ngờ Hoàng Thượng còn nhớ tới ta.

_______________________

1.

Đã lâu đến mức ta chẳng còn nhớ quy trình thị tẩm nữa, chỉ vội lấy chiếc vảy đỏ mình từng thích, phủi lớp bụi dày. Ta còn chưa chỉnh trang xong, Hoàng Thượng đã giá lâm.

77 tuổi ta vẫn rất nhanh nhẹn.

50 năm không gặp, đầu chàng bạc trắng, đôi mắt xót xa, trông không khác mấy, vóc người cao to mạnh mẽ, toát ra cái uy của bậc đế vương.

Chàng cùng ta mặt đối mặt, mắt đối mắt. 50 năm xa cách, chẳng biết nói điều chi.

Vẫn là ta phá tan bầu tĩnh lặng 50 năm

"Hoàng Thượng ăn gì chưa?"

Chàng nhìn ta, đôi mắt sáng trong hồi xưa giờ vẫn rực rỡ sáng bừng.

"Quý phi chẳng khác gì, vẫn trẻ trung xinh đẹp, không giống trẫm già nua..."

Ta thầm nhủ Hoàng Thượng khéo khen, khen bà già 80 tuổi trẻ trung xinh đẹp.

"Biết tại sao 50 năm rồi trẫm không thăm nàng không?"

Ta vắt óc suy nghĩ.

50 năm trước, ta từng là người con gái được sủng ái nhất Hậu cung, Hoàng Thượng ngày nào cũng triệu ta thị tẩm.

Có hôm dậy muộn, chàng cuống cuồng chuẩn bị lên triều. Thấy vạt áo chàng rách, ta khâu hộ chàng nhưng vô tình làm rơi chiếc kim trên áo.

Kim đâm vào đầu vú Hoàng Thượng, sau đó ta bị thất sủng.

Một lần thất sủng dài 50 năm.

Gần vua như gần hổ.

Thuở đầu, ta gắng sức cứu vãn. Ta dập đầu trước tẩm cung Hoàng Thượng, chép 10000 lần Kinh thư sám hối, mặc chiếc váy đỏ Hoàng Thượng thích nhất múa giữa làn tuyết trắng... Nhưng đều vô dụng, chàng không thèm để ý ta.

Cố gắng rồi lại cố gắng, cuối cùng ta cũng buông xuôi.

Lần buông xuôi ấy dài 50 năm.

50 năm qua, không người hỏi han. Không được Hoàng đế sủng ái, cung điện một thời phồn hoa náo nhiệt dần tĩnh lặng, rèm lụa trắng phủ bụi, sàn gạch xỉn mờ.

Mà ta già nua héo hon theo tháng năm.

Vi diệu ở chỗ, 50 năm ấy, Hoàng Thượng vẫn không giáng chức ta. Ta vẫn mang danh Quý phi chỉ sau Hoàng Hậu. Không hiểu là niệm tình cũ, hay chàng đã quên, lãng quên một người như ta.

Hôm nay, chàng chợt nhớ tới ta, triệu ta thị tẩm.

Nhưng bộ xương già như ta, thị tẩm ấy à... thần thiếp không đủ sức.

Ta trông Hoàng Thượng cũng sang tuổi 77 rồi, làm nổi không đó?

Đêm đến, ta nằm kế Hoàng Thượng, vẫn giữ khoảng cách.

Được một lát, Hoàng Thưởng nắm bàn tay nhỏ bé của ta.

À không, bàn tay nhăn nheo chứ.

Lại được một lát, chàng dịch sát gần ta, đặt tay lên bụng ta.

Rồi tựa trán vào mặt ta.

Sau đó, kéo ta vào lòng.

Cái ôm dần siết chặt, như thể muốn ta hòa vào chàng.

Rồi sau đó... không có sau đó nữa.

Chàng đã say giấc.

Mặt hồ đã yên ả 50 năm mới vừa gợn sóng, người ta lại lăn ra ngủ...

Hừ, xem ra người đã già rồi, sức cũng yếu đi. Chẳng như năm ấy, từ lúc đêm đen đến khi trời rạng sáng, không một giây ngơi nghỉ. Chúng thần thường thấy Hoàng Thượng lên triều mắt đen như cú.

"Nương tử, nương tử..." Chàng nỉ non.

Nương tử, đã lâu rồi chưa nghe.

Từ khi chàng ngồi lên ngai vàng, ta làm Quý phi, chàng không gọi ta là "Nương tử", ta cũng chẳng kêu chàng là "Tướng công" nữa.

Chàng là phu, còn ta là thiếp. Chàng là quân của ta, còn ta chỉ là một trong hằng hà sa số thần dân của chàng.

Người cùng ta thề non hẹn biển một đời, một kiếp, một đôi người, nhưng sau đó giữa hậu cung 3000 giai lệ, ta cũng chỉ đành nhận lấy một chút sủng ái.

Rồi sau đó, lại chẳng còn gì nữa.

Ôi, quá khứ cả thôi, chúng ta cũng già, tuổi trẻ đã qua, không cần so đo nữa.

Chàng ngủ được một lát, ta cũng thấm mệt, từ từ nhắm mắt.

Ta mơ một giấc mơ, mơ về đêm tân hôn của chúng ta...