Chương 3 - Quỷ Đào Hoa
Q.UỶ ĐÀO HOA (P3/4)
Tác giả: 故事鸥
Dịch: Mộng không thường
。 ・: *: ・ ゚ "★ ,。 ・: *: ・ ゚
8.
Tôi gọi điện thoại kể chuyện này cho bạn thân, cô ấy cũng không làm việc của mình nữa mà vội trở về trước rằm tháng bảy.
Sau khi bạn thân trở về, tôi đã đi tìm cô ấy ngay lập tức.
Sau khi nghe thấy cô ấy ở trước mặt gọi tôi một tiếng chị hai, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau đó tôi lại lấy gương nhìn bạn thân qua đũng quần, lấy b//ùa chú dán lên người bạn thân, làm một loạt xác minh.
Sau khi xác nhận bạn thân là thật, tôi mới kể hết những việc xảy ra trong khoảng thời gian này cho cô ấy.
Trong quá trình, tôi đã hỏi đến chuyện b//ùa chú, hỏi cô ấy tại sao lại hạ lời ngu//yền bảy ngày cho tôi.
Bạn thân dở khóc dở cười nói với tôi, đây gọi là lấy đ//ộc trị đ//ộc.
Bởi vì việc cô ấy phải đi xử lý có hơi phiền phức, thật sự không kịp chuẩn bị đồ hộ thân cho tôi.
Thế nên mới nghĩ đến việc dùng lời nguy//ền bảy ngày, như vậy mới có thể bảo vệ tôi trong bảy ngày.
Chỉ có điều cứ nói mãi, cô ấy lại nói nhìn thấy sợi dây đỏ quấn trên người tôi đã biến mất.
Điều này có nghĩa là Lý Minh muốn b//ắt tôi đi m//inh hôn đã bị đưa về lại đị//a ph//ủ, bây giờ tôi không cần lo sợ anh ta sẽ tới tìm tôi nữa.
Thế nhưng...
"Chị hai, bên cạnh chị có cao nhân gì sao?"
"Sao tớ còn chưa ra tay mà Lý Minh đã bị đưa trở về rồi?"
"Kỳ lạ! Thật sự quá kỳ lạ!"
Bạn thân lẩm nhẩm ở bên, thậm chí còn bấm ngón tay tính toán.
Thế nhưng tính trái tính phải cũng không có kết quả gì.
Cuối cùng, cô ấy chỉ có thể cho tôi một bù//a bình an mới.
Lần này cô ấy bảo đảm bên trong tuyệt đối không có những thứ kỳ qu//ái gì hết, bảo tôi mang theo bên người là được.
Nếu như sau này thật sự còn gặp phải chuyện gì thì hủy nó đi.
Hủy nó là có thể ph//á giải ảo cảnh.
...
Thế nhưng cho dù biết Lý Minh kia đã không thể h//ại được tôi từ chỗ bạn thân, nhưng lòng tôi vẫn có chút bất an.
Không biết có phải là do vậy không mà mấy ngày qua tôi đã mơ một giấc mơ.
Trong mơ, Lý Minh mặc một bộ đồ cưới truyền thống, hai chúng tôi cách nhau một dòng sông màu đ//en.
"Vợ ơi, mẹ anh đã tìm một người cho anh, anh sắp kết hôn rồi."
"Lần này là lần cuối cùng chúng ta gặp mặt. Đáng tiếc, cô dâu lại không phải em."
"Người ta đều nói một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, nếu đã như vậy, anh nói với em một câu."
Nói rồi, bóng người của Lý Minh lập tức bay đến trước mặt tôi.
Anh ta ghé sát tai tôi, khí lạnh âm u lướt qua vành tai khiến tôi nổi da gà toàn thân.
"Em, chạy không thoát đâu."
"Bọn họ, sẽ không tha cho bọn em đâu."
"Trừ khi..."
"Các em sống qua rằm tháng bảy!"
Nhưng mà...
Bọn họ, rốt cuộc là thứ gì?
9.
Đều nói người sắp ch*t sẽ bỏ qua đau khổ h//ận th//ù và hướng thiện, vậy qu//ỷ thì sao?
Trực giác nói với tôi rằng những gì Lý Minh nói có lẽ là lời nói thật.
Người muốn tôi ch*t, có lẽ không chỉ có mình anh ta...
Lúc này tôi nhớ đến những lời bạn thân nói lúc trước...
"Chị hai, chị là cơ thể âm trời si//nh, càng dễ bị qu//ỷ b//ắt thế thân."
"Làm sao tớ vẫn chưa ra tay, Lý Minh đã bị đưa trở về rồi?"
Đầu tiên, Lý Minh nhất định là qu//ỷ, hơn nữa còn là qu//ỷ muốn minh hôn với tôi.
Thứ hai, bạn thân chắc chắn là người đang bảo vệ tôi.
Bởi vì nếu như không có b//ùa chú của cô ấy thì tôi sớm đã trở thành cô dâu m//a của Lý Minh rồi.
Vả lại...
Bạn thân có thể vừa liếc đã nhìn rõ chuyện tôi đang bị Lý Minh quấy rầy nhưng lại không tính ra được ngoài Lý Minh ra còn có thứ khác đang nhắm đến tôi, điều này đã chứng minh...
Bọn họ mà Lý Minh nói vô cùng đáng s//ợ!
Thậm chí năng lực của bọn họ còn cao hơn bạn thân tôi!
Nhưng thứ đáng sợ như này sao lại nhắm đến tôi?
Chính xác mà nói, tôi bắt đầu gặp phải những việc kỳ qu//ái này từ khi nào nhỉ?
Vì thế, tôi và bạn thân đã phân tích.
Nhưng ngay sau khi tôi nói hình như từ sau khi đổi phòng ký túc xá thì tôi mới gặp được Lý Minh, sắc mặt của bạn thân lập tức thay đổi.
"Chị hai! Cậu... cậu nói gì cơ! Phòng ký túc xá?"
"Cậu đã tốt nghiệp ba năm rồi đó!"
...
Nghe bạn thân nói như vậy, ý thức của tôi lập tức đã trở nên tỉnh táo.
Lúc này tôi mới nhớ ra những chuyện trước kia vẫn luôn bị tôi quên lãng.
Đúng vậy!
Tôi đã tốt nghiệp từ lâu! Làm sao có thể vẫn ở ký túc xá chứ!
Sau khi tôi tốt nghiệp đã đi làm livestream li//nh d//ị, phất lên như diều gặp gió, còn m//ua được Mercedes dáng G bự.
Mà phòng ký túc xá 404 bây giờ tôi ở căn bản không phải là phòng ký túc xá bình thường gì đó!
Mà là...
Phòng ký túc xá m//a 404 trong truyền thuyết!
Hai tháng trước có đại ca hỏi tôi có dám khiêu chiến phòng ký túc xá m//a 404 vào nửa đêm không, nghe nói ở đó từng xảy ra th//ảm á//n, tất cả n//ữ si//nh trong phòng ký túc xá đều mặc đồ đỏ tr//eo c//ổ, là phòng ký túc xá lệ qu//ỷ nổi tiếng.
Chỉ cần tôi dám đi, tháng này sẽ tặng tôi tên lử//a mỗi ngày!
Phần quà này ai mà không thích cơ chứ? Tôi vừa nghe liền đồng ý ngay.
"Chỉ cần quà đủ, em g//ái sẵn sàng đi!"
Sau đó tôi mở livestream, giật lá b//ùa ở cửa phòng ký túc xá kia đi thì đã chuyển vào trong phòng ký túc xá đó!
Sau đó, tôi đã bị qu//ỷ m//ê hoặc.
Hoàn toàn quên mất ở đó là phòng ký túc xá m//a! Tôi cũng quên mất là mình căn bản không sống ở đó!
Lần này, e là tôi thật sự phải nộp m//ạng rồi...
10.
Giờ phút này tôi mới ý thức được vì sao tôi có thể nửa đêm nửa hôm ra ngoài thuê phòng mà không hề bị dì quản lý ký túc xá ngăn lại.
Bởi vì tôi đang ở phòng ký túc xá m//a, nơi đó chính là một tòa nhà bỏ hoang, ngoài tôi ra thì chẳng có một ai ở đó hết, cũng không có ai quan tâm chỗ này!
Bây giờ tôi cũng hiểu ra, tại sao khi đó bạn cùng phòng Châu Thanh Thanh muốn cắt b//ùa bình an của tôi lại tự làm tay mình bị bỏng rồi.
Bởi vì, cô ta căn bản không phải là người...
Chỉ là tôi lúc này nhận thức được điều này đã quá trễ rồi.
Khi bạn thân nghe tôi nói mình đã ở 404 được hai tháng, vả lại còn sở hữu chiếc giường số 4 ở đó, sắc mặt của cô ấy trở nên rất khó coi.
Cô ấy im lặng rất lâu, lúc sau mới chậm rãi lên tiếng nói với tôi.
"Nếu như là vậy, chị hai, e là hiện tại cậu rất ng//uy hi//ểm!"
Lúc này tôi mới biết, bù//a bình an chỉ có thể bảo vệ tôi, không thể đưa Lý Minh trở về.
Khi đó tôi bị qu//ỷ che mắt, người đuổi Lý Minh đi có lẽ là những con qu//ỷ ở trong phòng ký túc xá.
Mà bọn họ làm như vậy đoán chừng là muốn đợi đến rằm tháng bảy qu//ỷ môn mở sẽ triệt để kéo tôi vào trong qu//ỷ môn làm thế thân cho bọn họ.
Việc bắt cơ thể âm làm thế thân ở trong thế giới đó là một việc rất thường thấy.
Chỉ là thế nào tôi cũng không ngờ được rằng mình sẽ trở thành mục tiêu của bọn họ!
...
"Đêm ngày mai chính là rằm tháng bảy! Cách duy nhất hiện tại là đêm ngày mai cậu đặt người giấy lên giường mình, bọn họ tìm người giấy làm thế thân, qua 5 giờ sáng ngày hôm sau bọn họ sẽ không tìm cậu nữa."
"Nhưng chị hai, cậu nhất định phải nhớ kỹ..."
Nói rồi, bạn thân nghiêm túc nhìn về phía tôi.
"Tuyệt đối không thể nói chuyện! Tuyệt đối!"
"Đợi lát nữa tớ đưa cậu một túi gấm, nếu như gặp phải chuyện không thể giải quyết, cậu nhìn túi gấm mà hành động!"
"Chỉ cần không lên tiếng, không để bọn họ phát hiện cậu, sau khi qua đêm ngày mai tất cả mọi thứ đều sẽ kết thúc!"
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của bạn thân, tôi cũng gật đầu theo.
Thế nhưng, tất cả thật sự dễ dàng như vậy sao?
Không biết tại vì sao, trong đầu tôi hiện ra đoạn lời nói cuối cùng mà Lý Minh nói.
"Em, chạy không thoát đâu."
"Bọn họ, sẽ không tha cho các em đâu."
"Trừ khi..."
"Các em có thể sống qua rằm tháng bảy!"
11.
Đương nhiên, tôi cũng không thể hoàn toàn dựa vào bạn thân.
Lần này trước khi ra ngoài tôi cũng đã chuẩn bị đôi chút.
Có lẽ do trải nghiệm suýt bị bỏ m//ạng ở trong tay Lý Minh trước kia, nên lần này tôi cực kỳ cẩn thận.
Khi hội họp với bạn thân, tôi đã kiểm tra một hồi lần nữa, sau khi xác nhận bạn thân chính là bạn thân của mình, tôi mới yên tâm đồng hành với cô ấy.
"Người giấy này của cậu cũng x//ấu quá đi mất!"
Nhìn người giấy bôi má đỏ ửng, ngũ quan vặn vẹo trước mặt, tôi ám chỉ nó hoàn toàn không phù hợp với nhan sắc x//inh đ//ẹp của tôi.
Nhưng bạn thân lại húych tay tôi.
"Được rồi! Rằm tháng bảy nên buôn bán của cửa hàng giấy rất bận, tớ có thể làm được một người giấy đã không tệ lắm rồi!"
"X//ấu hơn đi nữa thì đây cũng là thứ c//ứu m//ạng cậu!"
Bạn thân nói, chỉ cần tôi cầm người giấy thì những thứ kia sẽ tưởng người giấy là tôi.
Mà cô ấy cũng đã dán xong chú ẩn thân lên người mình, chỉ cần không lên tiếng thì những thứ đó cũng sẽ không nhìn thấy cô ấy.
Thế nhưng, như này thật sự ổn sao?
...
Khi mở cửa, cảnh tượng hoàn toàn không giống như âm khí mịt m//ù ở trong tưởng tượng của tôi.
Trong phòng ký túc xá vẫn giống như bình thường, là màu sắc hồng hồng ở trong phòng ký túc xá của n//ữ s//inh.
Lúc này, Châu Thanh Thanh, Vương Tiểu Hoa, Bạch Tuyết Đình đang cùng nhau cắn hạt dưa nói chuyện phiếm.
Tôi và bạn thân cẩn thận di chuyển, may thay người giấy này không nặng, nhưng khi tôi chuẩn bị bước lên cầu thang đặt người giấy lên giường, tôi lại cảm thấy có thứ đang nhìn chằm chằm tôi.
Chân tôi không khỏi run run, nhưng tôi vẫn cố nén nỗi sợ, đặt người giấy lên giường.
Cuối cùng, đặt xong xuôi, chúng tôi có thể rời đi rồi.
Thế nhưng, như nào tôi cũng không ngờ được, bọn họ giống như không nhìn thấy tôi đang nói chuyện ở bên dưới lại nói thế này.
"Nhất Nhất, sao cậu vừa về ký túc đã ngủ luôn thế?"
"Bị b//ệ//nh à?"
Vừa nói, Bạch Tuyết Đình đã đi đến bên giường tôi định leo lên xem tình hình của tôi.
"Đúng thế, đúng thế, chắc là vất vả quá hả?"
Vừa nói, Vương Tiểu Hoa đã đi đến bên cửa.
Mà người nói cuối cùng là Châu Thanh Thanh.
"Các cậu nói không đúng."
"Cả ngày hôm nay cậu ấy vẫn không nói chuyện là do cậu ấy đã biết hết rồi."
"Vừa hay, lần này có ba người! Chị em chúng ta có thể cùng đi rồi!"
Châu Thanh Thanh nói ra câu này, nhiệt độ của cả phòng lập tức hạ xuống.
Tôi cũng lập tức phát hiện ra sự bất thường, quay đầu nhìn sang bạn thân, lúc này cô ấy đang nháy mắt với tôi bảo tôi chạy mau.
Nhưng đúng lúc bọn họ ba bước gộp làm hai chạy ra ngoài cửa.
Đột nhiên, bạn thân kêu lên một tiếng.
Lúc này, tôi cũng cảm thấy dưới chân có sự khác thường.
Không biết từ bao giờ, cửa phòng đã rải đầy đinh! Nhưng vì tôi đi giày đế dày nên đinh không đ//âm được vào chân tôi.
Mà tôi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nhìn thấy khuôn mặt cười trắng ởn của Vương Tiểu Hoa ở phía cửa.
"Hóa ra..."
"Ở đây à..."