Chương 21 - Quên Chàng Ta Sẽ Hạnh Phúc

21.

Mũi tên của ta trượt mục tiêu, khiến ngựa của Tống Vân Kiệt giật thót, cả hắn và Diệu Nương đều ngã xuống.

"Nàng đang chần chừ."

Châu Đường Duyệt nắm lấy tay ta, bình tĩnh nói: "Ta giúp nàng, một khi đã rút cung không có đường quay lại. Trần Thư Vũ, hắn nhất định phải ch*t."

Hắn có vẻ hiểu lầm ta, ta cũng không miễn cưỡng giải thích.

Một mũi tên khác b/ắn ra và x/uyên qua ng/ực Tống Vân Kiệt.

Hắn đã nhìn thấy ta, nhìn thấy cây cung trong tay ta, nhìn thấy những mũi tên của ta đã gi*t ch*t hắn.

Diệu Nương hét lên và bỏ chạy, không thèm liếc nhìn Tống Vân Kiệt một cái.

Ta vòng chân xuống ngựa, nói với Châu Đường Duyệt: "Đi đuổi theo nàng ta."

Ta bước xuống sườn đồi, trời đất trống trải, giọng nói dường như cũng lớn hơn.

"Cuộc phục kích là do Châu Đường Duyệt sắp xếp, kế hoạch là do ta bày ra."

Các lính canh sẽ chỉ nghĩ rằng những kẻ tấn công giống như băng nhóm ở quán trọ, và tất cả đều lợi dụng sự hỗn loạn để c/ướp b/óc.

Cảm ơn Diệu Nương đã tới và gây rắc rối, điều đó cũng thuận theo dòng chảy để giúp đỡ ta.

Tống Vân Kiệt ngã xuống đất, miệng không ngừng chảy ra m/áu, mấy lần phải dừng lại mới nói được một lời.

"Thư Vũ, nàng đã nhớ ra..."

Phải, ta đã nhớ lại tất cả.

"Khi……"

Không phải tất cả cùng một lúc mà lần lượt những điều đó lại ùa về trong ta vào một thời điểm vô tình nào đó.

Hầu hết những ký ức lúc đầu đều rất vui vẻ nhưng dần dần lại có nhiều những ký ức đ/au buồn hơn.

Cuối cùng, ta chẳng thể làm được gì và tất cả những gì ta có thể làm là khóc suốt đêm.

Tống Vân Kiệt.

Trong lúc ngươi bận rộn làm cho Diệu Nương vui vẻ, trong khi ta âm thầm x/é n/át trái tim mình, ta đã quyết định rằng ngươi phải ch*t dưới mũi tên của ta.

Ngươi không nhận ra rằng kỹ năng diễn xuất của ta rất tốt sao?

Ta ngồi xuống cạnh Tống Vân Kiệt, m/áu của hắn thấm vào gấu áo ta.

Ta mỉm cười với chính mình.

“Lẽ ra ta nên gi*t nàng càng sớm càng tốt.”

“Giống như cách mà phụ thân nàng đã gi*t… gi*t nương của ta…”

Ta tưởng mình đang nghe nhầm.

Tống Vân Kiệt lặp lại lần nữa: "Người của phụ thân nàng đã đ/ốt nương ta..."

"Nương ta qu/a đ/ời, dì của nàng thuận lợi trở thành hoàng hậu..."

"Diệu Nương, nương của nàng ấy là vú nuôi của ta.."

“Ta nợ nàng ấy.”

Tống Vận Kiệt nhìn chằm chằm ta, hỏi từng chữ: "Trần Thư Vũ, nói cho ta biết, ta nên làm gì..."

“Phụ thân nàng đã gi*t nương của ta.”

"Ta yêu nàng nhưng ta cũng không dám yêu nàng. Ta gh/ét nàng, nhưng ta thậm chí không thể gh/ét nàng dù chỉ một chút..."

“Ha, biểu cảm của nàng buồn cười quá.”

"Nó giống hệt như khi ta phát hiện ra sự thật đó."

Ta bừng tỉnh giữa tiếng thở hổn hển kéo dài của hắn, môi run run nhưng không thốt ra được một lời nào.

Mọi chuyện trong quá khứ dường như đều có lời giải thích, sự thờ ơ đột ngột, tính khí thất thường của hắn…

Nhưng, nhưng...

"Tống Vân Kiệt, nếu ngươi dùng d/ao gi*t ch*t phụ thân ta, ta sẽ không trách ngươi."

"Hoặc ngươi cứ gi*t ta, coi như ta xui xẻo. Ai bảo ta sinh ra ở Trần gia cơ chứ, ai bảo Trần gia nợ ngươi!"

"Nhưng con d/ao của ngươi lại gi*t ch*t m/áu th/ịt của chính ngươi. Con của ta còn chưa được ra đời, nó đã phạm t/ội gì? Chẳng lẽ chỉ vì nương của nó là ta sao?"

Ta thấy buồn cười, thật buồn cười!

Nếu để ta lựa chọn lại và kể cả có cho ta hàng ngàn cơ hội khác nữa!

Kể cả khi đã biết mọi chuyện, ta vẫn sẽ chọn gi*t hắn.

Giữa rất nhiều sự lựa chọn, hắn đã chọn cách t/àn nh/ẫn nhất để đối xử với ta.

Hắn phớt lờ ta, khiến ta hành động như một kẻ ngốc và cứ nghĩ… tại sao? Liệu ta có làm sai điều gì đó? Ta đã sai ở đâu?

Ta ăn không ngon, ngủ không yên, lúc nào cũng trong tình trạng đ/au khổ và không thể ngồi yên.

Hắn nhất quyết bắt ta sinh con khi ta chẳng còn tin tưởng vào bất kỳ ai.

Và trong khi ta đang cố gắng học cách trở thành một mẫu thân tốt, hắn lại khiến hài tử của ta hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống này.

Tống Vân Kiệt, ngươi thật t/àn nh/ẫn, ngươi luôn biết cách tr/a t/ấn ta, khiến ta càng thêm đ/au kh/ổ.

Nói cho ta biết, hắn như vậy có đáng ch*t không?

Tống Vân Kiệt n/ôn ra một ngụm m/áu lớn, muốn nắm tay ta nhưng ta đã né được.

"Trần Thư Vũ, làm tốt lắm."

“Cuối cùng, ta cũng không còn phải chịu đựng những ngày đ/au kh/ổ mỗi khi thấy nàng rơi nước mắt nữa”.

Hắn mỉm cười nhẹ nhàng, nước mắt chảy qua thái dương.

"Thư Vũ, trời lạnh quá. Nàng có thể ôm ta một chút được không?"

"Hoặc... lau nước mắt cho ta, lau đi rồi ta có thể thanh thản đi tìm mẫu thân của ta..."