Chương 3 - Quay Về Thời Khắc Quyết Định
Một thời gian ngắn, tôi cũng chẳng vội tính chuyện mưu sinh.
Nằm trên sofa một lúc, tôi lần lượt xóa liên lạc của Thẩm Chiến cùng cha mẹ họ hàng bên anh ta, thoát khỏi tất cả nhóm gia đình, những người bạn chiến hữu của Thẩm Chiến cũng xóa hơn phân nửa.
Danh bạ trở nên sạch sẽ hơn, lướt qua lướt lại, tôi nhìn thấy một người bạn thân là Giang Viên – người mở quán bar nhạc nhẹ.
Nghĩ một lát, tôi gọi cho cô ấy.
Trước đây tôi bận rộn chuyện gia đình, rất ít khi chủ động liên lạc, nay đột nhiên gọi, cô ấy có phần kinh ngạc.
“A lô, thiếu tướng phu nhân, sao lại nhớ ra gọi cho tôi vậy?”
Tôi mỉm cười: “Ly hôn rồi, đừng gọi tôi là thiếu tướng phu nhân nữa, bây giờ gọi tôi là Sở đại gia.”
“Trời đất.” Giang Viên hét lên một tiếng, “Thật hả? Cậu đang ở đâu, tôi qua đón liền.”
Tò mò hiện rõ lên mặt.
Nửa tiếng sau, Giang Viên nghe xong hết mọi chuyện, nhìn tôi như muốn nói lại thôi.
Tôi vội ngăn lại: “Đừng xót cho tôi, giờ tôi vừa có tiền vừa có thời gian.”
Giang Viên: “…Cậu nói đúng.”
Cô ấy lau mặt một cái: “Vậy chị à, giờ chị định sống thế nào?”
Tôi suy nghĩ một chút: “Từ khi phát hiện chuyện của Thẩm Chiến và Chu Thiên Thiên đến giờ, đã hơn hai năm tôi chưa gần gũi đàn ông.”
“Cậu quan hệ rộng, có thằng nhóc nào sạch sẽ lại có tám múi cơ bụng không? Giới thiệu cho tôi hai đứa.”
Tôi vừa nói muốn tìm mẫu nam, Giang Viên lập tức hăng hái.
Chưa tới nửa ngày, đã đưa tư liệu vài người tới tay tôi.
Vừa nhìn tôi đã chọn ngay Cố Thanh Viễn – người có khí chất tươi mới nhất, không chỉ vì ngoại hình xuất chúng, mà còn vì lý lịch của cậu ta —
Là sinh viên tốt nghiệp từ trường đại học trọng điểm ngành công nghiệp quốc phòng.
Một người trẻ tuổi ưu tú như vậy, sao lại chọn con đường này?
Tôi nhướng mày, bảo Giang Viên tối nay dẫn cậu ta đến khách sạn gặp mặt.
Tối hôm đó, tại phòng tổng thống tầng cao nhất khách sạn, tôi lần đầu tiên gặp Cố Thanh Viễn hai mươi tư tuổi.
Cậu ta dáng người cao ráo, ngũ quan còn tuấn tú hơn cả trong ảnh, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, trong ánh mắt mang theo vài phần lúng túng.
Bằng kinh nghiệm nhìn người nhiều năm của tôi, tôi lập tức nhận ra đây là một cậu trai xuất thân chính quy.
Cậu ta mặc sơ mi trắng và quần tây, cả người cứng đờ như tượng, trên mặt là vẻ khó xử không thể che giấu.
Đáng tiếc, giờ tôi chẳng còn lòng trắc ẩn, chỉ muốn thỏa mãn bản thân.
Chương 4
Tôi bước đến, nhẹ nhàng nâng cằm cậu ta lên.
“Em tên Cố Thanh Viễn?”
Cậu ta khẽ “ừ” một tiếng.
Dáng vẻ non nớt của cậu ta khiến tôi hài lòng.
Cậu ta thực sự quá đẹp.
Ánh mắt trong veo, sống mũi cao, đôi môi mềm mại, mang theo một vẻ quyến rũ không hề tự biết.
Tôi kẹp cằm cậu ta, bắt cậu ta nhìn vào mắt tôi.
“Giá em đưa ra không rẻ, nói thật là hơi cao.”
“Nhưng chị thích em, sẵn sàng trả giá đó. Có lấy được hết hay không, phải xem đêm nay em thể hiện thế nào.”
Cố Thanh Viễn hít sâu một hơi: “Chị yên tâm, em sẽ làm chị hài lòng.”
Đầu ngón tay cậu ta khẽ run, từ vành tai đến cổ đỏ ửng cả một vùng.
Hôn tôi một cách vụng về, đụng cả vào môi tôi.
Tôi bật cười khẽ.
Thật ngây thơ, thật sạch sẽ, thật dễ thương.
Tôi trở mình, nhẹ nhàng đè cậu ta xuống, từng chiếc từng chiếc cởi cúc áo.
“Em trai, em may mắn đấy, chị lần đầu tìm người, không có yêu cầu gì đặc biệt.”
“Chỉ là lâu rồi không được thư giãn, muốn tự an ủi mình một chút, xả bớt áp lực.”
“Sau đêm nay, em sẽ có được thứ em muốn.”
Cố Thanh Viễn khẽ rên một tiếng, tay vô thức ôm lấy eo tôi, cùng tôi đắm chìm.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy trong tâm trạng sảng khoái, Cố Thanh Viễn vẫn còn say ngủ.
Tôi đặt thẻ lên đầu giường, nhẹ nhàng hôn lên má cậu ấy một cái, rồi lặng lẽ rời đi, tôi dứt khoát đến mức không để ý rằng, đúng khoảnh khắc cánh cửa khép lại, người nằm trên giường kia đã rơi nước mắt, càng không ngờ rằng, về sau tôi và Cố Thanh Viễn còn có cơ hội dây dưa nữa.
Việc thứ hai sau khi sống lại, là muốn tận dụng thông tin mình biết về tương lai để đầu tư vài dự án, tiền thì kiếm mãi không hết, tôi sẽ không liều mạng làm việc nữa, nhưng đầu tư vào lĩnh vực có tiềm năng, dựa vào cổ phần để thu lời, thì lại là lựa chọn không tồi.
Tôi tìm đến Trần Triết, người trợ lý văn phòng kiếp trước vẫn luôn theo tôi, lúc này anh ta vẫn đang vất vả công tác trong quân khu, bị tôi dùng mức lương cao mời về, nghe tôi bảo muốn anh ta tìm kiếm dự án đầu tư, Trần Triết có chút lo lắng: “Cô Sở, tôi… tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm đầu tư, sao cô lại tin tôi?”
Phải giải thích sao đây? Chẳng lẽ nói rằng kiếp trước sau khi tôi chết, anh ta vẫn liều mình bảo vệ quyền lợi cho tôi, chống lại Thẩm Hạo? Hay nói rằng cuối cùng vì vậy mà bị cả ngành đào thải, sống lụn bại nửa đời, đến chết vẫn không chịu cúi đầu trước nhà họ Thẩm?
Tôi chưa từng cho Trần Triết được bao nhiêu ân huệ, ngoài một mức lương, thậm chí chẳng cấp xe, thế mà anh lại trung thành với tôi đến vậy, những năm linh hồn trôi dạt, tôi luôn mang trong lòng sự áy náy.
Tôi ngẫm nghĩ rồi tuỳ ý đáp: “Vì tôi nhạy cảm, nhìn ra được anh rất có tiềm năng. Anh chỉ cần đi tìm các dự án, tôi sẽ phụ trách thẩm định, có cái nào phù hợp thì ta sẽ đàm phán sâu hơn, đừng áp lực quá.”