Chương 6 - Quay Về Thời Gian Để Bảo Vệ Gia Đình
Quyay lại chương 1 :
“Là gì thì liên quan gì tới bác?” Ba tôi lườm hắn một cái, “Xe tải to, tường rào cao thì sao? Chỉ bằng mấy thứ đó mà bác dám khẳng định nhà tôi có đồ cất giấu à?”
“Hơn nữa, chúng tôi về đây từ trước khi mưa bắt đầu, chẳng lẽ tụi tôi biết trước tương lai sao? Đã chuẩn bị sẵn hết đồ từ lâu để tránh nạn à?”
“Cái này…” La Kiến nghẹn họng, không nói được gì.
Nghe ba tôi gọi tên hắn, tôi mới nhận ra — thì ra là La Kiến, tên du côn có tiếng trong làng, chuyên trộm vặt.
Không học hành nghề ngỗng gì, suốt ngày lông bông trong làng, trộm gà trộm chó, nhưng có chút khôn vặt.
Hắn dụ được trưởng thôn đến nhà tôi cũng không phải vô cớ.
Thấy tình hình không ổn, trưởng thôn liền đứng dậy làm hòa, ngồi thêm lát rồi kéo La Kiến rút lui.
Nhưng tôi nhìn rõ ánh mắt không cam tâm của La Kiến lúc rời đi, biết ngay hắn chưa từ bỏ ý định.
Tôi nói suy nghĩ của mình cho ba mẹ biết, họ cũng thấy La Kiến chắc chắn sẽ còn quay lại, nên chúng tôi cần phải nâng cao cảnh giác.
Tối đó, gia đình bác hai lại gọi vào điện thoại của mẹ.
Tôi cầm lấy máy, tắt rồi chặn luôn, tiện thể mở điện thoại của ba ra, chặn hết toàn bộ liên lạc từ phía họ, để khỏi còn tìm được nữa.
Tôi mở hệ thống camera, thấy sau khi cuộc gọi bị từ chối, Bác dâu tức giận đập phá đồ đạc trong nhà loạn xạ.
“Đủ rồi!” —bác hai quát lớn.
“Họ không nghe máy, cô đập phá ở đây có ích gì?”
“Giờ lo mà gom hết tiền trên người lại, việc quan trọng là phải giải quyết vấn đề trước mắt.”
“Bên ngoài giá cả đang tăng chóng mặt, không mau mua đồ ăn thì sẽ chẳng mua được nữa!”
“Nhưng mà…” — Bác dâu ngập ngừng, “số tiền đó là để dành cho Gia Bảo sau này mà…”
Bác hai nói, “Giờ ăn còn không đủ no thì để dành làm gì!”
“Tiền còn kiếm được, người mà chết rồi thì có tiền cũng vô ích! Lát nữa tôi sẽ ra ngoài mua đồ, cô ở nhà trông thằng nhỏ cho tử tế.”
Tôi bật cười khẽ — bác hai xem ra cũng biết suy tính, biết chuyện gì cần ưu tiên.
Tối đó, tôi đang nằm trên giường nghịch điện thoại thì nghe ngoài sân có tiếng lén lút.
Tôi không bật đèn, rón rén đi đến bên cửa sổ, hé rèm nhìn ra ngoài.
Trong màn đêm, tôi thấy vài bóng người đang thì thầm bàn bạc, tính toán cách trèo qua tường rào.
Không sai, đúng như tôi dự đoán — La Kiến không hề từ bỏ.
Tôi lập tức gõ cửa phòng ngủ ba mẹ, đánh thức họ dậy.
La Kiến sau khi trở về đã tập hợp thêm ba kẻ cùng hội cùng thuyền — toàn là đám vô lại trong làng — hẹn nhau ban đêm tới “thăm dò” nhà tôi.
Tường rào cao ngất, bốn tên mất khá nhiều sức mới leo vào được trong sân.
Ở cổng, một tên móc ra sợi dây kẽm, lách cách vài cái là mở được khoá cổng, rồi cả bốn người lén lút vào nhà, bắt đầu lục tung tìm kiếm.
Nửa tiếng sau, vẫn chẳng tìm thấy gì, cả bọn tụ lại ở phòng khách.
“La Kiến, chẳng phải bác nói nhà họ có đồ tốt sao? Sao tìm khắp nơi không thấy gì?”
“Đúng đấy, La Kiến, bác đừng có lừa bọn tôi!”
“Sao có thể chứ? Nếu không có gì, họ xây cái xe tải lớn làm gì?” — La Kiến nghi hoặc ngồi phịch xuống sofa.
Một lúc sau, hắn đập đùi cái đét, “Tôi nhớ rồi! Lúc nhà họ xây lại, tôi còn ghé ăn chực bữa cơm, khi đó họ đang đào hầm!”
“Chắc chắn là có tầng hầm! Đồ tốt chắc chắn cất dưới đó! Phải tìm lại cho kỹ!”
Tên này đúng là có chút đầu óc, nhưng đáng tiếc lại chọn sai nhà để đụng vào.
Vậy thì xin lỗi, đêm nay, để tôi cho các người mở rộng tầm mắt.
“Ai đó? Định làm gì đấy hả?!” — Ba tôi bật đèn sáng trưng, tay cầm xẻng đứng chặn ở cửa phòng khách, khí thế dọa người.
“Hay lắm La Kiến, tâm không từ bỏ, để xem hôm nay tôi dạy dỗ bác thế nào!” — Nói xong, ba tôi vung xẻng lên định đánh.
La Kiến và đồng bọn hoảng loạn, vội trèo cửa sổ bỏ chạy.
Trong sân, ba tôi rượt theo đánh, khiến bọn chúng chạy tán loạn, kêu la thảm thiết.
Đừng tưởng ba tôi lớn tuổi là yếu, ông làm việc tay chân bao năm, sức lực chẳng thua ai, ra tay không hề nương nhẹ.
Một tên định mở cổng để chạy, nhưng cái cổng đó đâu phải cổng thường, đâu dễ gì mở ra.
Không ra được bằng cổng, bọn chúng quay sang định trèo tường thoát thân.
Tôi lập tức bật công tắc điện cho hàng rào.
La Kiến vừa chạm tay vào đã bị bỏng đỏ, phồng rộp ngay tức khắc, đau đến mức không nói thành lời.
Những kẻ còn lại cũng không kịp dừng lại trước hàng rào điện, ai nấy đều bị thương ít nhiều.
Thấy không chạy nổi nữa, mấy người kia đành phải quỳ xuống xin tha, hứa sẽ không dám nhắm vào nhà tôi thêm lần nào nữa.
Van nài một lúc lâu, mẹ tôi mới miễn cưỡng lấy điện thoại gọi cho trưởng thôn đến dẫn người về.
Mãi đến nửa đêm, sân mới thật sự yên tĩnh lại, cả nhà chúng tôi đều không ngủ được, ngồi trong nhà sưởi ấm bên bếp lửa.
“Ba, ba nói xem, La Kiến có quay lại không?”
“Bây giờ thì chưa chắc, nhưng nếu sau này hết đồ ăn, thì khó nói lắm.” Ba tôi xoa xoa tay, giọng trầm thấp.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng thở nhẹ, rảnh rỗi không có việc gì, tôi lại mở camera xem tình hình nhà bác hai.
Vừa mở lên, liền thấy bác hai lảo đảo chạy vào nhà, thả cái túi trong tay xuống rồi ngã phịch lên sofa, mệt đến không nhúc nhích nổi.
Bác dâu vội chạy tới kiểm tra túi, chỉ thấy vài gói mì ăn liền, bánh quy, toàn là đồ bình thường, số lượng cũng chẳng nhiều.
Bác dâu bắt đầu cằn nhằn, “Ra ngoài bao lâu mà chỉ mang được có chút này? Ăn được mấy bữa? Hơn nữa, Gia Bảo ăn mấy thứ này thì lấy đâu ra chất dinh dưỡng?”
Bác hai tức đến mức bật dậy, chỉ tay vào bác dâu mà mắng, “Cô còn đòi dinh dưỡng à?! Mấy thứ này là tôi vất vả lắm mới kiếm được đấy! Bên ngoài cướp bóc khắp nơi, tôi phải trốn mãi mới dám quay về, không thì đến từng này cũng chẳng có mà ăn!”
Bác dâu bị dọa đến rụt cổ lại, lí nhí, “Em chỉ nói đại vậy thôi mà…”
“Nói đại cái gì!?” Bác hai trút hết uất ức lên người bác dâu.
Sau đó là những lời cãi vã nhảm nhí, thi thoảng xen lẫn mấy câu rủa xả gia đình tôi.
Tôi tắt điện thoại, không thèm xem nữa.
Xem ra tình hình trong thành phố còn loạn hơn tôi tưởng — mà tận thế mới chỉ mới bắt đầu thôi, chẳng biết sắp tới sẽ còn hỗn loạn đến đâu.
Tôi thầm thấy may mắn — may mà cả nhà tôi đã quay về quê sớm, dù ở quê cũng có vài người không yên phận, nhưng ít ra còn đỡ hơn cái nơi đầy rẫy lang sói ngoài kia.
Trời vừa hửng sáng, ba giục chúng tôi đi ngủ, còn ông thì ở lại canh gác.
Nửa tháng sau khi mưa axit bắt đầu, cả nhà tôi đang đóng gói quần áo.
Trong nửa tháng này, mức độ ăn mòn của mưa ngày càng nghiêm trọng.
Nền xi măng trong sân gần như đã bị bào mòn hết, trên tường nhà cũng xuất hiện vô số lỗ thủng.
Dù ba tôi ngày nào cũng trát xi măng vá lại, nhưng làm sao đỡ nổi trận mưa không dứt suốt 24 giờ mỗi ngày.
Cũng may, lúc xây tường rào, ba đã chi thêm tiền để trộn vật liệu chống mưa axit vào.
Nhờ vậy, giữa cảnh mưa axit dữ dội, chỉ có tường rào là vẫn vững chãi không suy chuyển.
Dù vậy, cả nhà vẫn lo lắng về độ an toàn của căn nhà, sau khi họp gia đình một tiếng, tất cả đều đồng ý dọn xuống tầng hầm ở.
Vật tư quá nhiều, chúng tôi chỉ dọn được chỗ đặt hai chiếc giường, rồi chuyển bớt những thứ chưa cần thiết sang căn phòng bên cạnh phòng khách và khóa lại.
Lúc mua camera, tôi không chỉ mua bốn cái — chính là đề phòng trường hợp sau này cần dùng, và đúng là bây giờ đã phát huy tác dụng.
Tôi lấy thêm hai cái ra, lắp ở tầng một và tầng hai, chọn vị trí không bị mưa hắt vào, kết nối với máy tính để cả nhà có thể theo dõi tình hình bên ngoài khi ở dưới tầng hầm.
Thời gian trong núi trôi qua không dấu vết — thoắt cái lại thêm nửa tháng nữa.
Sương mù trong núi ngày càng dày, trước kia còn có thể nhìn thấy mái nhà bên sườn núi đối diện, giờ đến ngọn cây óc chó sau nhà còn không rõ hình dáng.
Cây cỏ từng xanh tốt nay cũng đã úa tàn vì bị mưa axit ăn mòn.
Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, không hề có một chút dấu hiệu của sự sống — cứ như cả thế giới chỉ còn lại gia đình tôi.
Nhưng may mắn là, cuộc sống cũng không đến nỗi buồn chán hay cô quạnh.
Tôi cùng ba mẹ dọn dẹp vật tư, chuyển dần hết xuống tầng hầm.
Lúc rảnh rỗi, ba mẹ đem hạt giống rau củ gieo vào các chậu đất, hy vọng một ngày nào đó sẽ nảy mầm.
Tôi cũng theo ba mẹ tập thể dục, đánh thái cực quyền, nhàn nhã mà hạnh phúc.
Thỉnh thoảng nhớ đến nhà bác hai, tôi lại mở camera lên xem.