Chương 7 - Quay Về Ngày Khai Giảng
Tôi mỉm cười nói:
“Không phải thay đổi, mà là cuối cùng tớ đã tìm lại được chính mình.”
Thỉnh thoảng, tôi vẫn nghe được vài tin tức từ những họ hàng xa về Chu Cầm và ba tôi.
Nghe nói, sau khi bị sa thải, tinh thần của Chu Cầm sa sút nghiêm trọng.
Bà không thể chấp nhận được việc bản thân rơi từ một “nhân viên xuất sắc”, “người mẹ mẫu mực”,thành một “bà mẹ độc hại” bị cả mạng xã hội chửi rủa.
Bà trở nên đa nghi, nóng nảy, suốt ngày cãi nhau với ba tôi, đổ lỗi cho ông không có bản lĩnh, không bảo vệ được bà.
Còn ba tôi, cuối cùng cũng không chịu nổi sự kiểm soát và điên cuồng của bà.
Họ ly hôn vào năm tôi học năm tư.
Sau khi ly hôn, Chu Cầm bán nhà, một mình chuyển đến một thành phố xa lạ, nơi không ai biết đến bà.
Nghe nói, bà sống không mấy tốt đẹp.
Còn ba tôi thì nhanh chóng tái hôn.
Vợ mới của ông là một phụ nữ ly hôn, có con riêng.
Ông dồn hết tình cảm và tiền bạc cho gia đình mới.
Cứ như thể tôi — đứa con gái ruột — chưa từng tồn tại.
Khi nghe những chuyện đó, lòng tôi không hề dậy sóng.
Thế giới của họ, từ lâu đã không còn liên quan đến tôi.
Chỉ thỉnh thoảng, vào những đêm muộn, tôi lại nhớ đến chính mình của kiếp trước —cô gái đã chết trong cơn nóng thiêu đốt.
Tôi sẽ nói với cô ấy:
“Cậu thấy không, tớ đã làm được rồi.”
“Tớ đã thay cậu trả thù, và sống một cuộc đời hoàn toàn khác.”
“Kiếp này, chúng ta có điều hoà, có bạn bè, có sự nghiệp, có tương lai.”
“Chúng ta, đã tự do rồi.”
9.
Ngày tốt nghiệp đại học, tôi đại diện sinh viên xuất sắc đứng trên bục phát biểu.
Dưới khán đài là thầy cô, bạn bè và cả các cộng sự của tôi.
Tôi nhìn từng gương mặt quen thuộc đang mỉm cười phía dưới, trong lòng dâng lên muôn vàn cảm xúc.
Chủ đề bài phát biểu của tôi là: “Tự do”.
“Chúng ta không thể chọn nơi mình sinh ra, nhưng luôn có thể chọn con đường mình đi và con người mình muốn trở thành.”
“Khi cuộc sống biến bạn thành một chiếc bánh bao trong lồng hấp, bạn có thể chọn chịu đựng, cũng có thể chọn đập vỡ cái lồng ấy, bước ra ngoài và hít hà làn gió tự do thuộc về chính mình.”
Kết thúc bài phát biểu, dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Lâm Vi ngồi phía dưới, giơ tay làm một trái tim thật to về phía tôi.
Tôi mỉm cười.
Sau khi tốt nghiệp, studio của chúng tôi dần đi vào quỹ đạo, công việc ngày càng phát triển.
Chúng tôi từ một căn phòng vài mét vuông, chuyển đến văn phòng rộng rãi, sáng sủa ở trung tâm thành phố.
Tôi tự mua cho mình một căn hộ nhỏ — không lớn, nhưng rất ấm áp.
Cuối cùng tôi đã có một mái nhà thực sự thuộc về riêng mình.
Một nơi mà tôi không cần nhìn sắc mặt ai, có thể thoải mái bật điều hoà xuống 16 độ nếu muốn.
Tôi từng nghĩ, mọi chuyện giữa tôi và Chu Cầm đã chấm dứt ở đó.
Cho đến một ngày, tôi nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
Ở đầu dây bên kia là một giọng nói già nua và yếu ớt.
“Là Giang Nguyệt đó hả?”
Tôi khựng lại. Giọng nói ấy, xa lạ mà cũng rất quen.
“Là… mẹ đây…”
Tim tôi như thắt lại. Tay cầm điện thoại siết chặt.
“Có chuyện gì?” Tôi không muốn nói thêm một từ nào với người phụ nữ ấy.
Đầu dây bên kia, Chu Cầm nghẹn ngào:
“Nguyệt Nguyệt… mẹ bệnh rồi…”
“Bác sĩ nói là u não… mẹ không có tiền chữa… thời gian không còn nhiều nữa…”
Bà nói ngắt quãng, giọng đầy tuyệt vọng và hối hận.
“Nguyệt Nguyệt, mẹ biết… mẹ có lỗi với con… mẹ không phải người mẹ tốt…”
“Cả đời này điều khiến mẹ hối hận nhất… là vì chút sĩ diện hão huyền mà hại con…”
“Mẹ biết mình sắp chết rồi… mẹ chỉ muốn trước khi chết… được gặp con một lần… nói với con lời xin lỗi…”
“Con… có thể đến bệnh viện thăm mẹ một lần không? Dù chỉ là để hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của mẹ…”
Giọng bà nhỏ như bụi đất, không còn chút kiêu ngạo nào của người phụ nữ năm xưa.
Nếu là vài năm trước, nghe bà bị u não, có lẽ tôi sẽ thấy hả hê.
Nhưng hiện tại trong lòng tôi chỉ là một mặt hồ phẳng lặng.
Tôi im lặng rất lâu, đến mức bà tưởng tôi đã cúp máy, bắt đầu cuống quýt gọi tên tôi.
Cuối cùng, tôi lên tiếng, nhẹ nhàng mà dứt khoát:
“Ba chữ ‘xin lỗi’, tôi nghe rồi.”
“Còn gặp mặt, thì khỏi cần.”
“Cuộc đời tôi, giờ không còn chỗ cho mẹ nữa.”
“Thế nhé. Mong mẹ sau này biết thế nào là làm mẹ cho đúng.”
Nói rồi, tôi dứt khoát cúp máy.
Cũng chặn luôn số điện thoại ấy.
Tôi không đến gặp bà.
Không phải vì hận.
Mà bởi vì — thực sự, đã không còn quan trọng nữa rồi.
Tha thứ, là việc của Chúa.
Nhưng cuối cùng, tôi vẫn không nỡ để bà chết.