Chương 4 - Quay Về Ngày Định Mệnh
“Tất cả là do mấy thứ phụ gia chết tiệt đó.”
“Đừng lo chuyện đó nữa, tình trạng của Tiểu Lệ còn nghiêm trọng hơn.”
Tôi lặng lẽ bước ra khỏi phòng bệnh.
Số phận cuối cùng cũng sẽ đòi lại công bằng.
Hôm sau, loa phát thanh của huyện vang lên tin vui.
“Nhiệt liệt chúc mừng đồng chí Trương Tú Mai được vinh danh là Lao động tiên tiến toàn huyện!”
Trong tiếng vỗ tay dưới sân, tôi thấy bóng bố tôi ở góc xa.
Ông ta không còn là triệu phú uy phong ngày nào, hốc mắt thâm đen rõ rệt.
“Xưởng dưa muối xảy ra chuyện rồi, kiểm tra phát hiện chứa nhiều chất phụ gia công nghiệp, đã bị đình chỉ để chấn chỉnh.”
Ánh mắt bố tôi xuyên qua đám đông, khóa chặt lên người tôi.
Ánh mắt đó như con sói đói đang rình mồi.
Một tuần sau, tôi thấy bóng ông ta trước cổng trường.
Ông ta đứng bên kia đường, tay kẹp điếu thuốc rẻ tiền.
“Lý Văn, có người cần tìm con để kiểm tra tủy xương, con biết chuyện không?” Giáo viên chủ nhiệm gọi tôi lại.
“Bệnh viện nói nhóm máu của con trùng khớp cao với một cô bé tên là Tô Tiểu Lệ.”
Máu tôi như đông cứng.
“Tôi không quen người đó.”
Cơn ác mộng của kiếp trước đang quay trở lại.
“Hôm nay là sinh nhật của mẹ.” Tôi vẽ một vòng tròn đỏ trên lịch.
Tan học, tôi ghé tiệm bánh mua một chiếc bánh kem – loại mẹ thích nhất.
Hoàng hôn đầu hạ dần buông xuống thị trấn nhỏ.
“Rầm” một tiếng, một chiếc xe jeep dừng lại trước mặt tôi.
“Lý Văn, lên xe.”
Ba người đàn ông lực lưỡng từ trên xe nhảy xuống, ép sát tôi.
“Bố mày nói rồi, hãy cứu lấy em gái mày.”
Tôi vứt chiếc bánh kem, quay đầu bỏ chạy.
Tôi trốn sau một đống rác trong con hẻm tối sâu hút, co người lại.
Tiếng bước chân dần xa, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Ba năm rồi, chị à, em vẫn luôn đợi ngày hôm nay.”
Giọng của Lý Đình vang lên sau lưng.
“Chị có biết ba năm nay em đã sống thế nào không?”
“Mỗi ngày đều phải nuốt vào miệng mấy thứ độc hại đó, chỉ để bố vừa lòng.”
“Bây giờ Tô Tiểu Lệ cần ghép tủy, mà chị lại là người hiến phù hợp nhất.”
“Bố nói, nếu lấy toàn bộ tủy của chị, Tiểu Lệ sẽ sống được.”
Cô ta giơ cây gậy sắt lên, tôi không kìm được mà lùi lại một bước.
“Lý Đình, mày có biết kiếp trước tao chết như thế nào không?”
Động tác của cô ta khựng lại một chút.
“Chính là lúc mày đẩy tao xuống tàu hỏa.”
“Luân hồi chuyển kiếp, số phận của tao và mày sớm đã được an bài.”
Cánh tay Lý Đình buông lỏng, cây gậy rơi xuống đất, phát ra một tiếng leng keng.
“Tao hận mày.”
“Nếu cả hai chúng ta đều được sống lại, tại sao số phận vẫn bất công như vậy?”
Tôi nhìn cổ tay gầy gò, trơ xương của cô ta, bao hận thù năm xưa chẳng biết từ lúc nào đã tan biến.
“Mày đi đi, tao sẽ không để họ bắt được mày.”
Từ đầu ngõ vọng lại tiếng hô của bố, càng lúc càng gần.
“Đi mau!” Lý Đình đẩy tôi một cái.
Tôi xoay người chạy sâu vào con hẻm, sau lưng vang lên tiếng hét lớn của cô ta.
“Bố ơi! Nó chạy về phía kia kìa!”
Tiếng bước chân dần xa.
“Số phận rồi sẽ công bằng, Lý Đình.” Tôi thầm nhủ trong lòng.
Về đến nhà, mẹ đang đứng ngoài cửa lo lắng chờ đợi.
“Văn Văn, con đi đâu thế? Mẹ lo chết đi được.”
Tôi ôm chầm lấy mẹ: “Mẹ ơi, con xin lỗi… Con làm mất bánh rồi.”
Mẹ nhẹ nhàng vuốt tóc tôi: “Đứa ngốc, có con ở bên là mẹ đã có cả thế giới rồi.”
6
Đèn hành lang bệnh viện huyện trắng đến chói mắt.
Lý Đình nằm trên giường bệnh, máu nơi khóe miệng vẫn chưa khô.
“Đồ con bất hiếu, dám thả nó chạy!” Tiếng tát của bố như còn vang vọng bên tai.
“Kiếp trước… tao đẩy nó khỏi tàu… giờ… báo ứng…” Cô ta mê man lẩm bẩm.
Y tá nhíu mày ghi lại nhiệt độ cơ thể: “40 độ rồi, không hạ sốt sớm sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Lý Văn trốn sau tấm rèm bệnh viện, lặng lẽ nhìn đứa em gái yếu ớt, nhợt nhạt.
“Tôi Lệ Hoa, kết quả xét nghiệm cho thấy lượng phụ gia công nghiệp trong cơ thể Lý Đình vượt ngưỡng nghiêm trọng.” Giọng bác sĩ vang ra từ phòng khám.
“Tình trạng của Tô Tiểu Lệ cũng do nguyên nhân tương tự.”
“Cái xưởng dưa muối nhà các người rốt cuộc đã dùng cái quái gì? Đây toàn là chất cực độc!”
Giọng của Điền Lệ Hoa mang theo tiếng nức nở: “Tôi không biết… Lý Quốc Cường chưa bao giờ cho tôi dính vào chuyện trong xưởng.”
“Hắn sớm biết những thứ đó độc, nhưng vì tiết kiệm tiền vẫn cố tình sử dụng.”
Lý Văn siết chặt tay, tim nhói lên một cái.
Hôm sau, xe của Sở Y tế huyện đỗ trước cổng xưởng dưa muối.
“Nhanh! Giấu hết đám hàng kia đi! Đem sổ sách đốt sạch!” Lý Quốc Cường toát mồ hôi, quýnh quáng ra lệnh.
“Lão Lý, cho ông ba vạn, chuyện này coi như xong.” Hắn dúi cho viên cán bộ Sở Y tế một phong bì dày cộp.
Trong phòng bệnh, Lý Đình mở mắt ra.
Cô ta cố gắng ngồi dậy, lê cơ thể mệt mỏi đến phòng làm việc của bố.
Chìa khóa két sắt vẫn nằm ở chỗ cũ – lớp lót trong áo vest của bố.
Cô ta run rẩy lấy ra một chai nhỏ và mấy cuốn sổ sách, nhét vào túi áo bệnh nhân.