Chương 2 - Quay Về Ngày Định Mệnh

Vì vậy, anh nhốt tôi vào căn nhà gỗ bỏ hoang, muốn để tôi nếm trải cảm giác bị bỏ mặc giữa biển lửa. Ban đầu anh chỉ định hành hạ tôi, không thực sự muốn lấy mạng tôi, nhưng lại không lường được rằng mùa hè nắng nóng, gỗ khô bén lửa rất nhanh, khi cháy rồi thì không kiểm soát nổi nữa.

Trần Tuấn hoảng sợ, nhưng không dám gọi người, cũng không dám gọi 119, vì anh sợ phải chịu trách nhiệm.

Ngọn lửa bùng cháy suốt ba ngày ba đêm, đến cả tro cốt của tôi cũng chẳng còn – cảm giác đó còn đáng sợ hơn cả cái chết từ từ.

Tiếng còi cảnh sát vang lên kéo tôi ra khỏi dòng hồi ức, cảm giác vừa thoát chết khiến mắt tôi ươn ướt.

May mà… tôi có được một cơ hội nữa để làm lại.

Nửa tiếng sau, đám cháy ở phòng thí nghiệm cuối cùng cũng được dập tắt. Lý Sơ Sơ và Trần Tuấn đều được khiêng ra ngoài.

Sau khi kiểm tra ở bệnh viện, Lý Sơ Sơ may mắn không bị thương gì nghiêm trọng, chỉ là vài vết xây xát.

Nhưng Trần Tuấn thì không được may mắn như vậy. Lúc vụ nổ lần hai xảy ra, anh lấy thân mình che cho Lý Sơ Sơ nên bị thương rất nặng.

Bác sĩ nói, cánh tay phải của anh buộc phải cắt bỏ.

Ca phẫu thuật được tiến hành nhanh chóng. Trên giường bệnh, tay áo bên phải của anh giờ trống không.

Ba mẹ Trần Tuấn không chấp nhận được sự thật, họ sững sờ chạm vào cánh tay trống trơn ấy như không tin nổi.

Mẹ Trần mắt đỏ hoe, gào khóc liên tục:

“Con trai tôi ơi, tay con đâu mất rồi! Con sắp tốt nghiệp rồi, tương lai còn dài lắm, giờ phải sống sao đây hả con?!”

Ba Trần mặt mày âm trầm, tức giận đấm mạnh vào tường, rồi hét lớn:

“Mày ở ngoài kia không yên, sao lại lao vào cứu người làm gì? Tao thấy não mày chắc bị chó gặm mất rồi!”

Trần Tuấn nằm trên giường thì mặt vẫn điềm tĩnh, giọng nói nhàn nhạt, gần như dửng dưng:

“Ba mẹ, chỉ mất một cánh tay thôi mà, đâu phải tàn phế. Con tin mình vẫn sống tốt được.”

Mẹ Trần nghe vậy càng khóc lớn hơn, đập giường liên tục, đau lòng quát lên:

“Con biết gì chứ! Chuyện này đâu có đơn giản như con nghĩ! Đồ con ngốc!”

Lúc này tôi bị mấy người bạn kéo đến tận cửa phòng bệnh.

Ba Trần nhìn thấy tôi liền trừng mắt nhìn chằm chằm, lớn tiếng chất vấn:

“Cô chẳng phải bạn gái của con tôi sao? Nghe nói cô cũng có mặt ở hiện trường, sao không cản nó lại?!”

“Chúng tôi nuôi nó tốt như vậy, chẳng lẽ với cô vẫn chưa đủ tốt sao? Vậy mà cô lại để mặc nó lao vào đám cháy! Cô đúng là vong ân bội nghĩa!”

Tôi vốn chẳng định tới bệnh viện, nhưng bị lôi kéo mãi mới chịu đi cùng, ai ngờ vừa vào đã bị mắng xối xả.

Cơn giận lập tức bốc lên đỉnh đầu:

“Gì cơ? Chẳng lẽ Trần Tuấn là chó à? Tôi phải xích anh ta lại chắc?”

“Chú ơi, nói thật chứ, chân tay con trai chú mọc trên người nó, nó muốn xông vào thì ai cản nổi?”

“Thay vì đạo đức giả mà mắng người, chi bằng chú dành thời gian đọc kỹ vài trang báo cáo y tế thì hơn đấy!”

3

Lời tôi vừa dứt khiến ba mẹ Trần Tuấn á khẩu, mặt mày tái xanh vì giận.

“Đủ rồi, Hồ Ý! Cô tôn trọng ba mẹ tôi chút đi!”

Trần Tuấn cau mày nhìn tôi, giọng nghiêm nghị như cảnh cáo, rồi ngẩng đầu nói:

“Ba mẹ, Hồ Ý nói đúng mà. Là con tự quyết định xông vào, không liên quan gì đến cô ấy. Và con cũng không hối hận.”

Ngay lúc đó, Lý Sơ Sơ mặc đồ bệnh nhân đột ngột lao vào, quỳ rạp xuống sàn.

Mẹ Trần lập tức bật dậy, chỉ tay mắng như tát nước:

“Cô chính là con hồ ly Lý Sơ Sơ chứ gì! Cô cho con trai tôi ăn bùa mê thuốc lú gì mà nó phải liều cả mạng sống để cứu cô hả?!”

“Cô thì còn sống sờ sờ, nhưng con tôi mất đi một cánh tay! Đôi tay đó chơi đàn piano hơn hai mươi năm rồi đấy! Cả nửa đời sau của nó, bị chính cái đồ sao chổi như cô hủy hoại rồi!!”

Lý Sơ Sơ quỳ dưới đất, ôm mặt bật khóc:

“Chú, dì, tất cả là lỗi của cháu. Anh học trưởng trở nên như vậy là vì cứu cháu, là cháu có lỗi với anh ấy…”

“Để báo đáp anh ấy, sau này cháu nguyện ở bên chăm sóc anh ấy suốt đời, không đi đâu hết, chỉ cần anh ấy cần, cháu sẽ ở lại!”

Cô ta mặc bộ đồ bệnh nhân, sắc mặt tái nhợt chưa kịp hồi phục, mắt đỏ hoe, nước mắt cứ thế tuôn ào ào.

“Đủ rồi!”

Trần Tuấn bỗng nhiên hét lớn:

“Ba mẹ đừng nói nữa! Chỉ là không chơi piano nữa thôi, thì sao nào? Đâu phải mất hết tương lai, con tin mình vẫn có thể tìm được con đường khác để sống tốt!”

Nói xong, anh rời giường bệnh, định đỡ Lý Sơ Sơ dậy. Nhưng một tay trái run rẩy mãi cũng không đủ sức, cuối cùng vẫn là Lý Sơ Sơ tự mình đứng lên, nhào vào lòng anh.

Trần Tuấn ôm lấy cô ta, ánh mắt tràn đầy thương xót, giọng dỗ dành nhẹ nhàng.

Cảnh tượng đó khiến người ngoài nhìn vào tưởng như một cặp đôi khổ mệnh, thậm chí vài nữ sinh còn cảm động đến rưng rưng lau nước mắt.

Cứ như tất cả mọi người đều quên rằng, hiện tại tôi mới là bạn gái chính thức của Trần Tuấn.

Vài ngày sau, tôi một mình đến thăm Trần Tuấn ở bệnh viện.

Tôi mang theo một bó hoa cúc nhỏ – loại hoa mà trước kia mỗi lần gặp nhau tôi đều tặng anh. Chỉ là, không biết từ khi nào, thói quen ấy chỉ còn mình tôi nhớ.

Tôi chậm rãi cắm hoa vào lọ đặt bên giường bệnh.