Chương 3 - Quay Về Ngày Định Mệnh
3
“Cô cố ý!”
Tôi ngẩng phắt đầu lên.
Khoảnh khắc ấy, tôi nhìn thấy rõ ánh đắc ý thoáng qua trong mắt Tôn Kiều Văn.
“Chị Tiểu Mai, chị… sao lại có thể nói em như vậy…”
“Em thật sự không cố ý… sao chị lại vu oan cho em được chứ…”
Cô ta vờ như tủi thân, nước mắt lưng tròng tuôn xuống không cần báo trước.
“Đủ rồi! Triệu Tiểu Mai!”
“Cô làm ầm ĩ đủ chưa? Chẳng phải chỉ là một tấm ảnh thôi sao? Có cần phải làm quá lên vậy không?”
“Kiều Văn đã xin lỗi rồi, cô còn muốn sao nữa?”
Chung Kiến Quốc lập tức đứng ra che chở cho Tôn Kiều Văn, trừng mắt nhìn tôi giận dữ.
“Chỉ vì một tấm ảnh cũ nát mà cô định làm Kiều Văn mất mặt sao?”
“Cô có thể đừng trẻ con như vậy được không?”
Từng lời của anh ta như nhát dao đâm thẳng vào tim tôi – cho tôi biết rõ vị trí của tôi trong lòng anh ta thấp hèn đến mức nào.
Thứ tôi xem là báu vật, kỷ niệm thiêng liêng, trong mắt anh ta chỉ là “một tấm ảnh rách”.
Tôi bật cười, chút tình cảm cuối cùng trong lòng hoàn toàn biến mất.
“Chung Kiến Quốc, ly hôn đi.”
Anh ta sững người.
“Tiểu Mai, gần đây em bị làm sao vậy? Ghen tuông cũng đâu cần nói mấy lời quá đáng như thế…”
“Tôi nói thật đấy.”
Sắc mặt Chung Kiến Quốc đanh lại, chỉ tay vào tôi quát lớn.
“Cô dám? Tôi thấy cô điên rồi!”
“Chỉ vì một tấm ảnh mà đòi ly hôn? Cô suy nghĩ cho kỹ hậu quả đi!”
Tôi chẳng buồn tranh luận thêm, xoay người bỏ đi.
Về đến nhà, lúc đang thu dọn đồ đạc, tôi tình cờ lật đến khung ảnh của ba.
Bỗng nhiên tôi phát hiện: tấm huân chương vàng nguyên chất đặc chế của mỏ than – vốn luôn được đặt bên cạnh – đã biến mất.
Tấm huân chương ấy là phần thưởng ba tôi nhận được sau khi giải quyết kỹ thuật tại khu vực nguy hiểm nhất của mỏ, cứu sống hàng trăm người.
Tim tôi thắt lại, ngón tay run rẩy lần mò khắp mọi ngóc ngách.
Không thấy.
Đó là vinh dự ba tôi đổi bằng mạng sống, là tài sản duy nhất ông để lại cho tôi.
Tôi ngồi phịch xuống đất, đầu óc hiện lên hình ảnh những người từng ra vào nhà gần đây.
Chung Kiến Quốc. Tôn Kiều Văn. Chính là bọn họ.
Một luồng lạnh lẽo lan từ bàn chân lên tận đỉnh đầu.
Tôi nghiến răng bò dậy, chợt nhớ mấy hôm trước tình cờ nghe được Tôn Kiều Văn hỏi người ta chỗ thu mua “vàng cũ”, hỏi chỗ nào giá cao…
Tôi lập tức sinh nghi, vứt hết việc đang làm mà lao thẳng đến nhà khách.
Sảnh tiếp tân vắng tanh, tôi tìm đến phòng Tôn Kiều Văn thuê, cửa khép hờ.
Tôi đẩy cửa bước vào, nhanh chóng lục tung hành lý của cô ta.
Trong một lớp lót bọc giấy da nâu, tôi chạm vào một vật quen thuộc.
Tấm huân chương của ba.
Còn có một tờ giấy biên nhận – ghi rõ: “Phiếu định giá vật phẩm bằng vàng”.
Bên ngoài, vang lên tiếng bước chân.
“Cô đang làm gì đấy?”
Tôn Kiều Văn hét lên rồi lao vào.
Tôi nhìn thẳng vào cô ta: “Tôi đang lấy lại thứ thuộc về cha tôi.”
Mặt cô ta lập tức tái mét.
“Chị Tiểu Mai, đây là hiểu lầm.” Giọng cô ta run rẩy.
“Em chỉ tò mò nên lấy ra xem thử, định đợi chị nguôi giận rồi sẽ trả lại.”
Xung quanh đã tụ tập không ít người đến hóng chuyện.
“Là anh Kiến Quốc bảo em là gần đây chị tinh thần không ổn định, nhờ em giữ giúp.”
“Sao chị có thể vu oan cho em như vậy được chứ?”
Nước mắt Tôn Kiều Văn rơi cái rụp như thể có công tắc.
Tôi cười lạnh: “Ngay cả chuyện này mà cô cũng bịa ra được.”
Trong đám đông vang lên tiếng thì thầm: “Triệu Tiểu Mai dựa vào danh tiếng cha mình năm xưa mà ăn hiếp quả phụ.”
Tôi sững sờ ngẩng đầu lên.
Chung Kiến Quốc chen vào giữa đám người, liếc nhìn tấm huy chương trong tay tôi, sắc mặt sầm sì.
“Tiểu Mai, sao em lại tự tiện xông vào phòng của Kiều Văn?” Anh ta chất vấn tôi.
“Cô ta ăn trộm huy chương của cha tôi!”
“Nói linh tinh gì thế!”
Chung Kiến Quốc nhíu mày, nhưng lại dịu giọng dỗ dành Tôn Kiều Văn.
“Đừng khóc nữa, Kiều Văn, cẩn thận động thai.”
“Chẳng qua chỉ là giữ giúp em thôi, dù sao cũng là người một nhà, để ai giữ cũng như nhau cả.”
Tôn Kiều Văn nức nở: “Cha chị Tiểu Mai lúc còn sống có địa vị cao như thế trong nhà máy, em đâu dám trộm đồ của chị ấy…”
Tôi như rơi vào hầm băng lạnh buốt.
4
“Đúng vậy, chỉ là món đồ nhỏ thôi, có đáng gì mà phải làm ầm lên thế?” Có người phụ họa.
Tôi nhìn đám người đang đảo trắng thay đen quanh mình, bỗng bật cười.
“Tránh ra.”
Tôi đẩy Chung Kiến Quốc sang một bên.
Nhà máy ra thông báo tổ chức tuyển chọn kỹ thuật viên chủ chốt, tim tôi đập rộn ràng.
Đây là vinh quang cha tôi từng đạt được, cũng là giấc mơ sâu kín nhất trong lòng tôi.
Kiếp trước, tôi đã tận mắt chứng kiến Chung Kiến Quốc đẩy Tôn Kiều Văn – người gần như mù chữ – lên vị trí đó.
Khi tôi đứng ra chất vấn, anh ta lập tức điều tôi xuống khu vực mỏ nguy hiểm nhất.
Giờ đây được làm lại, tôi tuyệt đối không cho phép sai lầm lặp lại.
Ngay khi tôi nộp đơn đăng ký, Chung Kiến Quốc đã vội vã về nhà, mắt lấp lánh vẻ bất an.
“Tiểu Mai, anh muốn nói chuyện với em về chuyện tuyển chọn kỹ thuật viên.”
“Em xem này, Kiều Văn là phụ nữ, đang mang thai, lại mất chồng… thật sự rất đáng thương.”
“Vị trí kỹ thuật viên này, với cô ấy không chỉ là một chức danh, mà còn là chỗ dựa. Em nhường lại được không?”