Chương 8 - Quay Về 15 Năm Trước

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Dì đã khóc, đã la hét, nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt với hiện thực phũ phàng.

Giờ đây, để mưu sinh, mỗi ngày dì phải lê cái chân tàn, chống nạng lang thang ngoài đường nhặt rác.

Cuộc sống vô cùng khốn khổ.

Theo lời chị họ, dì có thể chết gục ngoài đường lúc nào không hay.

Tôi chỉ mỉm cười, không đáp.

Sáng hôm sau khi tôi trở về nước, không biết dì nghe tin từ đâu, liền tìm tới khách sạn nơi tôi ở.

Toàn thân dì dơ bẩn, bốc mùi hôi nồng nặc. Bảo vệ khách sạn không dám để bà làm phiền khách, nhưng vì bà là người tàn tật, họ cũng không dám đuổi đi.

Đành để dì ngồi ở bậc thềm trước cửa khách sạn.

Lúc tôi về tới, vừa hay chạm mặt bà.

Vừa nhìn thấy tôi, dì kích động chống nạng lết tới, đuổi theo tôi vào tận sảnh khách sạn.

“Thanh Hoan, không nhận ra dì sao? Dì là dì của con đây mà.”

“Chuyện trước kia, dì biết sai rồi. Nhưng dì cũng đâu có ngược đãi con. Con xem bây giờ con ăn mặc đẹp thế, ở khách sạn sang thế, bên cạnh lại chẳng có ai chăm sóc cả… Hay là như vầy, con thuê dì làm bảo mẫu đi, dì nhất định sẽ cho con cảm giác ấm áp của gia đình.”

Nghe dì nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy, tôi chẳng lấy gì làm ngạc nhiên.

Bởi lẽ, dù là kiếp này hay kiếp trước, bà ấy vẫn là một người đàn bà chua ngoa, ích kỷ.

Nhưng tôi giờ đã không còn là tôi của kiếp trước nữa.

Nghe những lời ấy, tôi cười lạnh:

“Thích chăm sóc người khác như vậy, sao không đi tìm Hứa Viên Viên mà chăm đi? Biết đâu nó hối cải rồi quay về phụng dưỡng dì thì sao?”

“Hay là… dì không thích nó?”

Hứa Viên Viên là bảo bối trong lòng dì. Kiếp trước, dù nó trộm hết tiền của dì, bà vẫn không nỡ trách con.

Nay nghe tôi nói thế, môi dì tức đến tái mét.

“Viên Viên cũng có nỗi khổ riêng… nó từ nhỏ đã chưa từng chịu khổ…”

Tôi chẳng buồn nghe thêm, ra lệnh cho bảo vệ ném bà ta ra ngoài.

Đến nước này còn muốn ăn bám tôi. Không biết còn chân què, nhưng não chắc cũng có vấn đề rồi.

Biết tôi giờ đã cứng rắn, dì không dám xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Sau này nghe nói, Hứa Viên Viên không sống nổi bên ngoài, lại mò về tìm dì.

Cô ta mang thai ngoài ý muốn, chẳng ai biết cha đứa bé là ai.

Về đến nhà, cô ta nằm dài trong căn phòng thuê, sai khiến dì phục vụ như bà hoàng.

Một hai ngày còn chịu được, chứ lâu dần, tình cảm mẹ con có sâu đến mấy cũng bị bào mòn.

Dì tôi không chịu nổi việc tiền mình vất vả đi nhặt rác mà bị Viên Viên tiêu xài hoang phí, liền đuổi cô ta ra khỏi nhà.

Trong lúc xô đẩy, Hứa Viên Viên chẳng may ngã xuống cầu thang.

Lúc đó cô ta đã mang thai lớn, đứa con trong bụng như một quả bom hẹn giờ.

Cú ngã ấy… khiến cả mẹ lẫn con đều mất mạng.

Sau khi có người báo án, cảnh sát tới và lập tức bắt giữ dì tôi.

Vì chứng cứ đầy đủ, dì bị buộc tội cố ý giết người, lãnh án 10 năm tù.

Nghe nói lúc bị đưa đi, dì vừa đi vừa khóc, miệng lẩm bẩm:

“Cả đời tôi sao mà khổ thế này… Lấy phải thằng chồng khốn nạn, nuôi đứa cháu vong ân, cuối cùng hại chết luôn con gái mình…”

Từ đầu đến cuối, dì chưa từng thừa nhận lỗi lầm của bản thân.

Trong mắt dì, tất cả là lỗi của người khác. Bà ta chỉ là một nạn nhân đáng thương.

Nhưng cái gọi là “khổ” trong miệng bà, chẳng qua chỉ là nghiệp báo mà bà tự chuốc lấy mà thôi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)