Chương 6 - Quay Về 15 Năm Trước

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Anh… anh cả, chị dâu… chuyện này đã qua bảy năm rồi, tôi làm gì còn 60 vạn mà trả lại cho Thanh Hoan nữa. Với lại… con bé vốn dĩ đâu có biết chuyện này, sao hai người cứ nhất quyết phải nói ra? Chẳng phải là muốn ép tôi đến chết sao…”

Dì vừa khóc vừa sụt sùi, nước mắt nước mũi tèm lem, khuôn mặt nhăn nhúm lại nhìn thật tội nghiệp.

Hứa Viên Viên thì đứng ngây ra một bên, cũng chẳng buồn lau mặt cho mẹ.

Kiếp trước, tôi hầu hạ dì như trâu ngựa, chưa từng để dì lâm vào cảnh thảm hại như thế này.

Nhìn dáng vẻ bây giờ của dì, trong lòng tôi vừa chua xót lại vừa hả hê.

Cảm giác như đang đứng giữa tầng mây, đầu óc mông lung, không biết nên làm gì hay nói gì nữa.

Ban đầu tôi chỉ định tính sổ trước mặt họ hàng, để sau này không ai nợ ai.

Không ngờ khi tính ra rồi, người thật sự mang nợ không phải tôi, mà là dì.

Dì dùng tiền của gia đình tôi, nuôi ra được một Hứa Viên Viên như công chúa.

Đúng lúc đó, điện thoại tôi reo lên.

Nhìn màn hình thấy là số của giáo vụ, tôi rời khỏi phòng bệnh, ra hành lang nghe máy.

Cánh cửa vừa khép lại, mọi cuộc tranh cãi bên trong lập tức bị chặn lại phía sau.

Trong điện thoại, giáo vụ vui vẻ thông báo: hồ sơ xin chương trình trao đổi của tôi đã được thông qua.

Tôi là người cuối cùng được chọn trong đợt này.

“Chỉ tiêu có hạn, nếu em không học giỏi thì có lẽ cũng không đến lượt đâu.”

“À đúng rồi, chương trình trao đổi lần này kéo dài hai năm, chi phí cũng không cao lắm. Gia đình em chắc lo được chứ?”

Cô ấy nói ra một con số, thấy tôi im lặng, liền an ủi:

“Không sao, nếu khó khăn thì sang bên đó em vẫn có thể vừa học vừa làm, chỉ là sẽ rất vất vả thôi.”

Cô giáo không muốn tôi bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.

Tôi lập tức cam đoan:

“Thầy cô yên tâm, em không sợ khổ đâu.”

Còn gì khổ hơn việc chăm sóc người bệnh suốt 15 năm nữa?

Chỉ là khi hình ảnh Hứa Viên Viên thoáng hiện lên trong đầu, lòng tôi lại thấy khó chịu.

Đồng thời, một sự nghi ngờ bỗng nhen nhóm trong tim tôi.

Tôi lau mồ hôi tay vào ống quần, khẽ hỏi:

“Cô ơi, Hứa Viên Viên là em họ em, cô ấy có đậu không ạ?”

“Hứa Viên Viên à? Điểm của cô ấy còn hơi thấp, chỉ khi có bạn nào rút lui vì lý do đặc biệt thì cô ấy mới có thể được chọn bổ sung thôi.”

“Nhưng cũng khó lắm, vì chỉ tiêu trao đổi sinh viên năm nay rất ít, mà trường thì lại đổ tiền đầu tư cực khủng cho dự án này. Có ngốc mới bỏ lỡ.”

Cô giáo đùa nhẹ một câu rồi dặn tôi tranh thủ luyện thêm ngoại ngữ trước khi cúp máy.

Tôi nhìn màn hình điện thoại đã tắt, nhìn vào chính gương mặt vô hồn phản chiếu trên đó—chỉ cảm thấy nực cười vô cùng.

Kiếp trước, người ngốc nghếch đó… chính là tôi!

Từng chút ký ức ùa về—Hứa Viên Viên đã dùng suất trao đổi mà tôi từ bỏ, tiêu xài tiền bồi thường cho cái chết của ba mẹ tôi, để đến ngôi trường nước ngoài mà tôi từng mơ ước.

Cô ta sống những năm tháng thanh xuân rực rỡ, viên mãn.

Còn tôi thì mang gánh nặng mà lẽ ra là trách nhiệm của cô ta, ở lại hầu hạ dì đến tận cuối đời.

Cuối cùng, mẹ con họ đạp tôi ra khỏi cuộc đời họ như thể đó là điều đương nhiên, rồi diễn tiếp màn kịch tình thân sâu đậm.

Thì ra, từ đầu đến cuối, tôi đã là con ngốc bị lừa gạt.

Tôi còn từng biết ơn họ, nghĩ rằng ít nhất họ cho tôi chỗ trú mưa tránh nắng.

Nhưng thật ra, mọi thứ… đều là tính toán sẵn cả rồi.

Tôi đã dùng cả cuộc đời mình để trải đường cho Hứa Viên Viên bước đi.

Sau khi gác máy, tôi đứng ngoài hành lang rất lâu, đến khi lấy lại can đảm mới đẩy cửa bước vào lại phòng bệnh.

Bên trong, không khí tranh cãi đã lắng xuống.

Chị họ vừa thấy tôi vào liền lập tức khoác tay tôi, không ngần ngại trút sự chán ghét về phía Hứa Viên Viên:

“Con nhỏ không có bố lại còn tiêu tiền nhà người khác, giả vờ ra vẻ Strong girl, ai biết nó có gì mà tự cao cơ chứ?”

Chị vốn đã không ưa dáng vẻ của Hứa Viên Viên, nên cũng chẳng buồn giữ thể diện cho cô ta.

Nghe vậy, Hứa Viên Viên siết chặt nắm đấm, nhưng không hiểu nghĩ tới điều gì, cuối cùng lại không dám phản bác.

Tôi không để ý đến cô ta, mà quay sang hỏi bác cả và bác gái: “Đã bàn bạc xong chưa ạ?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)