Chương 24 - Dẫn hồn tạo súc - Quan Tài Con NGười
QUAN TÀI CON NGƯỜI - Chương 6: Dẫn hồn tạo súc <<05-07/07>>
Tác giả: Khát Vũ/ 渴雨
Chuyển ngữ: Ndmot99 🐬🐬🐬
Nguồn Zhihu: https://truyenne.net/sau, bên ngoài có tiếng xe nổ máy.
Trương Thiên Nhất tức giận quay lại, thấy chúng tôi đều đang nhìn anh ta, anh ta bình tĩnh lại, trầm giọng: "Tiếp tục đi."
"Nhà họ Trương ở Vân Hải đúng là nóng tính thật đấy." Mặc U hừ lạnh, ra hiệu bảo tôi tiếp tục.
Tôi nhìn Trương Thiên Nhất: "Nếu đã điều tra thì nhân tiện kiểm tra lại quan tài ma và "quan tài người" làm từ đầu lâu có bị họ mang đi luôn không."
Bây giờ nhớ lại, tôi sợ âm mưu này đã bắt đầu từ trước bảy năm trước.
Có lẽ Cửu Lão đã lên kế hoạch trong hai năm ngay khi quan tài người xuất hiện, sau đó mới tìm cơ hội ra tay từ Câu Bà Tử và Lý Cúc Hoa.
Lúc ấy nhà họ Trương và Mặc U đều quan tâm tới quan tài người mà bà ngoại tôi đóng, hoàn toàn không chú ý tới quan tài ma và "quan tài người" làm từ mười mấy người chế.t kia.
Đội trưởng Tần nói đã thiêu hủy tất cả nhưng rất có thể chúng đã được đưa về chỗ Cửu Lão.
Dù biết chuyện năm đó, nhà họ Trương ở Vân Hải cũng không tham dự do quan tài người nhà họ xảy ra vấn đề.
Nhưng động vào tôi, bọn họ lại kiêng kị nhà họ Trương.
Trần Truyền bị yêu thi nhập vào người, tôi suýt bị kéo xuống u minh, quan tài người cũng gặp vấn đề, Mặc U và nhà họ Trương cũng không còn nhiều tâm trí để quan tâm đến tôi..
Sao có thể có nhiều sự trùng hợp như vậy?
Chẳng lẽ quan tài người gặp bất thường có liên quan đến Cửu Lão?
Nghe tôi nhắc nhở, Trương Thiên Nhất lập tức gọi một cuộc điện thoại, nhưng chưa kịp nói gì, anh ta đã che di động, nói với tôi: "Đội trưởng Tần ch.ết rồi. Lúc người của chúng tôi tìm tới, hắn chỉ còn một lớp da, bên trong trống rỗng, có khả năng do hoạ sĩ vẽ x.ác bên Cửu Lão làm. Tôi đã bảo họ mang bộ da về xem xét, biết đâu có thể từ phù văn trên lớp da tìm được kẻ làm việc này."
Nói xong, Trương Thiên Nhất tiếp tục nói chuyện điện thoại.
Lần này anh ta dùng mật ngữ, tôi nghe không hiểu lắm.
Chẳng trách mấy năm nay tôi không gặp đội trưởng Tần, hắn gặp vấn đề gì thì chỉ gọi điện cho tôi.
Có lẽ hắn sợ bị tôi nhìn ra lớp da và các bộ phận bên trong không phải của cùng một người.
Hoạ sĩ vẽ x.ác sao?
Lại thêm một nhân tài.
Cửu Lão đúng là lợi hại!
Mặc U ở bên nheo mắt khinh thường: "Kế hoạch lớn đấy! Triển khai một lần hai phương án cũng chẳng mất mát gì!"
Tôi cũng hiểu ra vấn đề.
Lúc Trần Truyền tới cửa hàng quan tài, tôi suýt bị kéo xuống u minh.
Lần này vì x.ác chế.t đứng, tôi bị kéo thẳng xuống đó, còn bị hút rất nhiều m.áu. Nếu không thể kịp thời thoát ra, tôi sẽ biến thành cái xá.c khô, người dưới cõi âm chẳng mất mát gì. Nhưng nếu tôi ra ngoài được, tôi sẽ đoán được cách làm quan tài người như bây giờ.
Tôi hít sâu một hơi, nói với Mặc U: "Trong tay chúng vẫn còn thứ gì đó có thể kiểm soát hoặc đe dọa tới tôi."
Nếu không, họ làm nhiều việc như vậy chỉ để tôi nhớ ra cách làm quan tài người thì quá vô lý.
Nghe tôi nói vậy, Mặc U nghiêm túc hỏi tôi: "Cô nhớ ra rồi sao?"
Trương Thiên Nhất cũng nhìn tôi.
Tim tôi như muốn ngừng đập.
Long Linh đột nhiên có một thắc mắc: "Cô nói cấy tóc có thể lấy được dữ liệu của một người ở thời gian thực, thế những gì cô biết được vào lúc này có bị truyền tới cơ thể đang được cấy tóc không?"
Lỡ như không chỉ có một cái xá.c ch.ết đứng thì sao?
Tốn bao nhiêu công sức thế lực đứng sau chỉ làm ra một phiên bản thôi?
Long Linh sợ hãi chỉ vào cái xá.c ch.ết đứng: "Đây là người ch.ết, lỡ vẫn còn một người sống giống hệt Quan Cửu, còn là... Còn là một "Quan Cửu" khác thì sao?
6
Ý của Long Linh là thuật tạo súc không chỉ tạo ra một "tôi".
Nghe vậy, Trương Thiên Nhất hét lên: "Thiên Bình! Nhanh!"
Anh ta vừa dứt lời, những người đang canh cửa lập tức lấy một món đồ như sú.ng cối từ trong xe ra, bắn lên không trung.
"Ầm."
Một tấm lưới màu trắng từ nòng s.úng phóng ra bay thẳng lên trời, sau đó bung ra, càng lan rộng tấm lưới càng mỏng, cứ toả ra cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.
Các thành viên khác của nhà họ Trương nhanh chóng lấy bộ đàm ra dò kênh, dùng mật ngữ để nói chuyện.
Không ngờ bọn họ có nhiều thiết bị công nghệ cao như vậy.
Tôi và Long Linh hành động như hai kẻ ngốc, chúng tôi nhìn lên trời cho đến khi tấm lưới khuất bóng, lúc này dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Trương Thiên Nhất.
"Đây là thiên mạc (*) của nhà họ Trương có thể cách ly tất cả sóng điện từ và phù chú." Trương Thiên Nhất quay lại giải thích, "Thứ này làm từ hàng ngàn con nhện thợ dệt hình cầu, qua sự dạy dỗ của bí thuật, chúng có thể tự dệt pháp trận phù văn của Đạo giáo."
(*) Thiên mạc (天幕): màn trời, phông làm nền trời
Nói tới đây, Trương Thiên Nhất chỉ về phía các thành viên nhà họ Trương đang truyền âm: "Sợi tơ mỏng nhất của nhện cầu chỉ bằng một phần nghìn sợi tóc nhưng lại có khả năng chịu đựng được vật nặng gấp năm lần sợi thép cùng đường kính có thể chịu đựng được. Quan trọng là chân nhện cầu cảm nhận được sự rung động của tơ. Những con nhện cầu do nhà họ Trương nuôi này có thể di chuyển một cách tự nhiên."
"Thế sao anh thu hồi về được?" Long Linh nhìn lên trời, "Thiên mạc lớn như vậy chắc không phải có điểm kết thúc đấy chứ? Nếu vướng phải thứ gì đó thì có bị đứt không?"
"Một khi sử dụng thì không thể thu hồi, chỉ có thể hủy đi." Trương Thiên Nhất khẽ cười, "Chỉ dùng được một lần thôi."
"Thảo nào anh không lấy ra sử dụng ngay từ đầu." Long Linh cảm thán.
Phải mất bao lâu để nuôi được hàng ngàn hàng vạn con nhện cầu để dệt được thiên mạc đây?
Nhưng mà sau bao lâu mới che hết bầu trời vậy?
Nhà họ Trương không hổ là thế gia vọng tộc!
Bí thuật, pháp trận, sách cổ và những đệ tử trung thành có năng lực này không thể dùng tiền để sở hữu.
Suy đoán khi nãy của Long Linh rất có khả năng xảy ra, với bản lĩnh của thợ cắt tóc có năng lực, đừng nói là ba sợi tóc, chỉ một sợi tóc thôi cũng đủ để nhân bản.
Một nhân bản "Quan Cửu" đang thu thập dữ liệu của Quan Cửu thật là tôi không phải là không thể.
"Đây tạm thời chỉ là suy đoán thôi, cứ để người nhà họ Trương xử lý, đừng tự làm rối tình hình." Mặc U lắc đầu, nhìn x.ác chế.t đứng trong quan tài, nói với tôi, "Chúng ta có nên tiếp tục gi.ải phẫ.u lộ.t d.a không?"
Một phần da của x.ác ch.ết bị lột ra đã giúp xác định nguyên nhân cô ta có số đo giống hệt tôi, tiếp tục với phần da còn lại chỉ để tìm ra tất cả bí thuật dùng trên người cô ta.
Th.i thể đ.ã bị qua xử lý, trong bụng còn có bào thai, việc loại bỏ từng bí thuật cũng rất rắc rối, tôi sợ nếu cứ kéo dài sẽ lại xảy ra chuyện, cách nhanh nhất là thiêu hủy.
Có điều ở làng của Long Linh, xá.c ch.ết đứng đã biến thành m.a n.ữ đi lại bên ngoài, chứng tỏ linh hồn của nguyên chủ vẫn còn ở bên trong.
Nghĩ đến đây, tôi hỏi Long Linh: "Cô có còn muốn làm quan tài ma không?"
7
Trương Thiên Nhất đưa xá.c ch.ết đứng này đến đây, một là vì cô ta có thể mở con đường đi qua các trạng thái ma, tích, hi, di, hai là thực hiện yêu cầu làm quan tài ma của Long Linh để hóa giải âm khí của cô ta, đổi lấy manh mối về quan tài Bôn Vân.
"Ổn không?" Nhìn n.ữ th.i bị cạo trọc đầu vào l.ột d.a, Long Linh cười khổ, "Nếu phiền phức quá thì không cần cũng được."
"Đúng là có chút phiền phức, có điều phải xem tại sao cô nhất quyết muốn làm quan tài ma cho cô ta?" Tôi quan sát những chiếc kim bạc trên đầu, phù văn dưới lớp da và độc trùng...
Những thứ này có thể giải quyết, nhưng tương đối phức tạp và mất nhiều công sức, xử lý xong còn phải lượng thi trượng hồn lại, thai nhi trong bụng cô ta cũng phải đo đạc.
Mẫu tử liền tâm, nếu huyết thống do thai nhi kế thừa có vấn đề gì thì cũng sẽ gây ra ảnh hưởng.
Cách giải quyết nhanh gọn nhất là mặc kệ tất cả, trực tiếp thiêu hủy!
"Không có lý do gì hết." Long Linh trả lời, "Trước đây cô ta cũng là con người mà đúng không? Không nhắc đến thuật tạo súc, cấy tóc sao chép linh hồn, dù không cần kh.ám ngh.iệm t.ử th.i, chỉ cần nhìn vết thương trên người n.ữ th.i cũng có thể biết cô ta đã chịu những đ.au đ.ớn gì. Đến tận bây giờ, linh hồn của cô ta vẫn còn mắc kẹt trong thân x.ác, cô ta thậm chí không thể ch.ết đi, còn bị ba sợi tóc cấy vào điều khiển, lơ lửng giữa ma, tích, hi, di. Mỗi lần đi xuyên qua các trạng thái, chắc chắn cô ta phải chịu nỗi đau của cái ch.ết. Một ngọn lửa có thể giúp cô ta giải thoát, chẳng ai biết cô ta là ai, tại sao Cửu Lão lại chọn cô ta, cô ta muốn gì, thai nhi trong bụng cô ta ra sao..."
Nói tới đây, đôi mắt Long Linh ngấn nước, "Lẽ nào những điều này không quan trọng sao? Tôi biết mọi người đều có thân phận đặc biệt, chỉ làm việc lớn, luôn cân nhắc mặt lợi mặt hại, đặt tổng thể chung lên hàng đầu, còn tôi..."
Long Linh hít sâu một hơi, trầm giọng, "Tôi chỉ biết cô ta không đáng phải ch.ết như vậy. Cô ta đã ch.ết rất th.ảm, nhưng ngay cả tên viết trên bài vị cũng không có. Một đạo thiên lôi đánh xuống cô ta sẽ lập tức biến thành hư vô như chưa từng tồn tại trên thế giới này, thai nhi cũng thế."
Long Linh vừa nói vừa nắm chặt cây chùy.
"Giống như thiên mạc vừa rồi, tôi không biết mất bao nhiêu thời gian, bao nhiêu nhân lực, bao nhiêu công sức, bao nhiêu nhện cầu sẽ ch.ết để tạo ra thứ đó, nhưng ít nhất tôi biết thiên mạc rất hiếm. Nhưng Trương thiếu chủ vừa hạ lệnh, nó lập tức được bắn lên trời, còn đối với những người như chúng tôi phải mất một đời, hai đời, ba đời, thậm chí đời đời kiếp kiếp cũng không nghiên cứu ra được. Huống hồ chẳng ai biết đâu là tận cùng của trời đất, nhưng chỉ với một câu của Trương thiếu chủ, tất cả mọi người đều trong trạng thái sẵn sàng chờ chiến đấu. Còn cô gái này chế.t rồi, chẳng ai giúp đỡ cô ấy."
Long Linh nhìn tôi, "Trong hai ngày cô ngủ, tôi đi một vòng quanh đây mới biết bảy năm trước đã xảy ra chuyện gì. Tôi biết có một quan tài ma đã biến mất và mười bảy người chế.t theo nó. Tôi biết cô khi đó chỉ mới mười hai tuổi, nhưng cô là người nhà họ Quan nên chắc cô biết nếu quan tài ma mất sẽ như thế nào, có điều cô chưa bao giờ nghĩ tới việc cứu họ trước để tránh sự việc ngày càng tồi tệ đúng không? Nếu làm thế thì mười bảy người kia đã không chế.t, có lẽ chuyện như thế này cũng sẽ không xảy ra."
Long Linh càng nói càng kích động, "Nghe kể trong số mười bảy người đó có một đứa bé chỉ mới mấy tháng tuổi đã ch.ết rất thả.m. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc ngăn cản chuyện đang xảy ra, cứu hơn chục người đó có phải không?"
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của Long Linh: "Đúng."
Khi quan tài ma biến mất, tôi vừa phải đề phòng Mặc U, vừa phải đề phòng nhà họ Trương ra tay với mình, dù gì khi đó tôi không hề biết mình có hôn ước má.u với Trương Thiên Nhất.
Đối với nhà họ Trương, nếu họ không muốn tôi và Trương Thiên Nhất có con thì cách tốt nhất và trực tiếp nhất chính là gi.ết tôi.
Tôi chỉ là một cô bé mồ côi, là người duy nhất còn sót lại của nhà họ Quan.
Nếu tôi ch.ết rồi, sẽ không còn ai biết cách làm quan tài người, kết quả này nghe có vẻ có lợi với nhà họ Trương.
Ngoài ra tôi còn phải đề phòng hàng xóm.
Cửa hàng quan tài này ngày nào cũng tấp nập người ra vào, nếu có kẻ nào hu.ng á.c muốn đ.ốt nhà hay đ.ầu độ.c, tôi khó mà đề phòng.
Thời điểm đó, chỉ cần một gói thuốc diệt chuột máy đồng là đủ để gi.ết tôi.
Tôi có thể bày trận pháp nhưng lại sợ bị người ta nhìn ra.
Tôi từng chứng kiến một cô bé mới ba bốn tuổi có thể đoán được cái ch.ết của người khác bị mắng là đồ hư hỏng, bị gia đình cho là xui xẻo, thậm chí không có cơm ăn áo mặc, mỗi khi xuống đường, cô ấy đều bị bọn trẻ cùng trang lứa ném đá nhổ nước bọt, đến cả người lớn cũng cầm chổi xua đuổi cô ấy. Về đến nhà, cô ấy chỉ có thể ngủ trong chuồng lợn. Sau đó đến mùa đông tuyết rơi dày đặc, trời quá lạnh, cô ấy phải nằm dựa vào một con lợn để lấy chút hơi ấm, cuối cùng cô ấy bị con lợn ăn thịt.
Chuồng lợn ấy ở ngay bên cạnh nhà tôi, tiếng hét của cô ấy đêm đó ngay cả hàng xóm cũng nghe thấy.
Nhưng không một ai cứu cô ấy, cũng không ai nghĩ tới việc cứu cô ấy.
Sáng ngày hôm sau tôi qua xem, trong chuồng lợn chỉ còn lại một cái đầu bị nh.ai n.át và vài mẩu x.ương có vết c.ắn.
Tôi không biết cô ấy có nhìn thấy cái ch.ết của mình hay không.
Lúc đó, bà ngoại đã dặn tôi phải nhẫn nhịn nếu có thể, không được tranh cãi với bất kỳ ai, không được để lộ tài năng của mình, không được xen vào cuộc đời người khác, nếu không số phận của tôi sẽ giống cô bé đó.
Bởi vậy tôi mặc kệ hàng xóm vào nhà lấy đồ của chúng tôi, tôi cũng không quan tâm tới việc họ lục lọi cái gì.
Ngay cả khi có bà ngoại và mẹ, mọi việc vẫn như thế.
Bọn họ đều đi rồi, tôi không dám chắc Mặc U có thể bảo vệ tôi không.
Thế nên lúc quan tài ma bị mất, tôi biết sẽ xảy ra chuyện nhưng vẫn mặc kệ, vì tôi muốn nhìn họ gặp quả báo.
Có lẽ do câu trả lời của tôi quá thẳng thắn, hoặc do thái độ của tôi quá bình tĩnh, Long Linh buông cây chùy xuống, nghiêm túc nói: "Gia đình cô đều là huyền môn chính thống, một người là quỷ vương, một người là truyền nhân của quan tài ma có thể qua lại giữa ma và người. Dùng người làm quan tài người cũng được, dùng xá.c người làm quan tài ma cũng thế, việc này chẳng khác gì dùng nhện làm thiên mạc cả. Mạng người trong mắt cô cũng như đám nhện, đều không phải thứ to tát, huống hồ người ch.ết rồi vẫn có thể gây phiền phức."
Nhưng đến khi ngẩng đầu, trên mặt Long Linh lại để lộ nụ cười mạnh mẽ hiên ngang của ngày xương: "Tôi chỉ muốn bày tỏ cảm xúc của mình thôi, đừng nghĩ nhiều. Xá.c chế.t đứng này thực sự quá kỳ lạ, nếu không giải quyết tốt sẽ gặp rắc rối. Nếu tôi không yêu cầu làm quan tài ma, cô đã không rơi rơi vào ma giới. Thôi thì cứ đốt đi cho xong chuyện."
Nói hết câu, Long Linh xoay người bỏ đi, để lại bóng lưng tiêu điều vô tận.
Tác giả: Khát Vũ/ 渴雨
Chuyển ngữ: Ndmot99 🐬🐬🐬
Nguồn Zhihu: https://truyenne.net/sau, bên ngoài có tiếng xe nổ máy.
Trương Thiên Nhất tức giận quay lại, thấy chúng tôi đều đang nhìn anh ta, anh ta bình tĩnh lại, trầm giọng: "Tiếp tục đi."
"Nhà họ Trương ở Vân Hải đúng là nóng tính thật đấy." Mặc U hừ lạnh, ra hiệu bảo tôi tiếp tục.
Tôi nhìn Trương Thiên Nhất: "Nếu đã điều tra thì nhân tiện kiểm tra lại quan tài ma và "quan tài người" làm từ đầu lâu có bị họ mang đi luôn không."
Bây giờ nhớ lại, tôi sợ âm mưu này đã bắt đầu từ trước bảy năm trước.
Có lẽ Cửu Lão đã lên kế hoạch trong hai năm ngay khi quan tài người xuất hiện, sau đó mới tìm cơ hội ra tay từ Câu Bà Tử và Lý Cúc Hoa.
Lúc ấy nhà họ Trương và Mặc U đều quan tâm tới quan tài người mà bà ngoại tôi đóng, hoàn toàn không chú ý tới quan tài ma và "quan tài người" làm từ mười mấy người chế.t kia.
Đội trưởng Tần nói đã thiêu hủy tất cả nhưng rất có thể chúng đã được đưa về chỗ Cửu Lão.
Dù biết chuyện năm đó, nhà họ Trương ở Vân Hải cũng không tham dự do quan tài người nhà họ xảy ra vấn đề.
Nhưng động vào tôi, bọn họ lại kiêng kị nhà họ Trương.
Trần Truyền bị yêu thi nhập vào người, tôi suýt bị kéo xuống u minh, quan tài người cũng gặp vấn đề, Mặc U và nhà họ Trương cũng không còn nhiều tâm trí để quan tâm đến tôi..
Sao có thể có nhiều sự trùng hợp như vậy?
Chẳng lẽ quan tài người gặp bất thường có liên quan đến Cửu Lão?
Nghe tôi nhắc nhở, Trương Thiên Nhất lập tức gọi một cuộc điện thoại, nhưng chưa kịp nói gì, anh ta đã che di động, nói với tôi: "Đội trưởng Tần ch.ết rồi. Lúc người của chúng tôi tìm tới, hắn chỉ còn một lớp da, bên trong trống rỗng, có khả năng do hoạ sĩ vẽ x.ác bên Cửu Lão làm. Tôi đã bảo họ mang bộ da về xem xét, biết đâu có thể từ phù văn trên lớp da tìm được kẻ làm việc này."
Nói xong, Trương Thiên Nhất tiếp tục nói chuyện điện thoại.
Lần này anh ta dùng mật ngữ, tôi nghe không hiểu lắm.
Chẳng trách mấy năm nay tôi không gặp đội trưởng Tần, hắn gặp vấn đề gì thì chỉ gọi điện cho tôi.
Có lẽ hắn sợ bị tôi nhìn ra lớp da và các bộ phận bên trong không phải của cùng một người.
Hoạ sĩ vẽ x.ác sao?
Lại thêm một nhân tài.
Cửu Lão đúng là lợi hại!
Mặc U ở bên nheo mắt khinh thường: "Kế hoạch lớn đấy! Triển khai một lần hai phương án cũng chẳng mất mát gì!"
Tôi cũng hiểu ra vấn đề.
Lúc Trần Truyền tới cửa hàng quan tài, tôi suýt bị kéo xuống u minh.
Lần này vì x.ác chế.t đứng, tôi bị kéo thẳng xuống đó, còn bị hút rất nhiều m.áu. Nếu không thể kịp thời thoát ra, tôi sẽ biến thành cái xá.c khô, người dưới cõi âm chẳng mất mát gì. Nhưng nếu tôi ra ngoài được, tôi sẽ đoán được cách làm quan tài người như bây giờ.
Tôi hít sâu một hơi, nói với Mặc U: "Trong tay chúng vẫn còn thứ gì đó có thể kiểm soát hoặc đe dọa tới tôi."
Nếu không, họ làm nhiều việc như vậy chỉ để tôi nhớ ra cách làm quan tài người thì quá vô lý.
Nghe tôi nói vậy, Mặc U nghiêm túc hỏi tôi: "Cô nhớ ra rồi sao?"
Trương Thiên Nhất cũng nhìn tôi.
Tim tôi như muốn ngừng đập.
Long Linh đột nhiên có một thắc mắc: "Cô nói cấy tóc có thể lấy được dữ liệu của một người ở thời gian thực, thế những gì cô biết được vào lúc này có bị truyền tới cơ thể đang được cấy tóc không?"
Lỡ như không chỉ có một cái xá.c ch.ết đứng thì sao?
Tốn bao nhiêu công sức thế lực đứng sau chỉ làm ra một phiên bản thôi?
Long Linh sợ hãi chỉ vào cái xá.c ch.ết đứng: "Đây là người ch.ết, lỡ vẫn còn một người sống giống hệt Quan Cửu, còn là... Còn là một "Quan Cửu" khác thì sao?
6
Ý của Long Linh là thuật tạo súc không chỉ tạo ra một "tôi".
Nghe vậy, Trương Thiên Nhất hét lên: "Thiên Bình! Nhanh!"
Anh ta vừa dứt lời, những người đang canh cửa lập tức lấy một món đồ như sú.ng cối từ trong xe ra, bắn lên không trung.
"Ầm."
Một tấm lưới màu trắng từ nòng s.úng phóng ra bay thẳng lên trời, sau đó bung ra, càng lan rộng tấm lưới càng mỏng, cứ toả ra cho đến khi không còn nhìn thấy nữa.
Các thành viên khác của nhà họ Trương nhanh chóng lấy bộ đàm ra dò kênh, dùng mật ngữ để nói chuyện.
Không ngờ bọn họ có nhiều thiết bị công nghệ cao như vậy.
Tôi và Long Linh hành động như hai kẻ ngốc, chúng tôi nhìn lên trời cho đến khi tấm lưới khuất bóng, lúc này dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Trương Thiên Nhất.
"Đây là thiên mạc (*) của nhà họ Trương có thể cách ly tất cả sóng điện từ và phù chú." Trương Thiên Nhất quay lại giải thích, "Thứ này làm từ hàng ngàn con nhện thợ dệt hình cầu, qua sự dạy dỗ của bí thuật, chúng có thể tự dệt pháp trận phù văn của Đạo giáo."
(*) Thiên mạc (天幕): màn trời, phông làm nền trời
Nói tới đây, Trương Thiên Nhất chỉ về phía các thành viên nhà họ Trương đang truyền âm: "Sợi tơ mỏng nhất của nhện cầu chỉ bằng một phần nghìn sợi tóc nhưng lại có khả năng chịu đựng được vật nặng gấp năm lần sợi thép cùng đường kính có thể chịu đựng được. Quan trọng là chân nhện cầu cảm nhận được sự rung động của tơ. Những con nhện cầu do nhà họ Trương nuôi này có thể di chuyển một cách tự nhiên."
"Thế sao anh thu hồi về được?" Long Linh nhìn lên trời, "Thiên mạc lớn như vậy chắc không phải có điểm kết thúc đấy chứ? Nếu vướng phải thứ gì đó thì có bị đứt không?"
"Một khi sử dụng thì không thể thu hồi, chỉ có thể hủy đi." Trương Thiên Nhất khẽ cười, "Chỉ dùng được một lần thôi."
"Thảo nào anh không lấy ra sử dụng ngay từ đầu." Long Linh cảm thán.
Phải mất bao lâu để nuôi được hàng ngàn hàng vạn con nhện cầu để dệt được thiên mạc đây?
Nhưng mà sau bao lâu mới che hết bầu trời vậy?
Nhà họ Trương không hổ là thế gia vọng tộc!
Bí thuật, pháp trận, sách cổ và những đệ tử trung thành có năng lực này không thể dùng tiền để sở hữu.
Suy đoán khi nãy của Long Linh rất có khả năng xảy ra, với bản lĩnh của thợ cắt tóc có năng lực, đừng nói là ba sợi tóc, chỉ một sợi tóc thôi cũng đủ để nhân bản.
Một nhân bản "Quan Cửu" đang thu thập dữ liệu của Quan Cửu thật là tôi không phải là không thể.
"Đây tạm thời chỉ là suy đoán thôi, cứ để người nhà họ Trương xử lý, đừng tự làm rối tình hình." Mặc U lắc đầu, nhìn x.ác chế.t đứng trong quan tài, nói với tôi, "Chúng ta có nên tiếp tục gi.ải phẫ.u lộ.t d.a không?"
Một phần da của x.ác ch.ết bị lột ra đã giúp xác định nguyên nhân cô ta có số đo giống hệt tôi, tiếp tục với phần da còn lại chỉ để tìm ra tất cả bí thuật dùng trên người cô ta.
Th.i thể đ.ã bị qua xử lý, trong bụng còn có bào thai, việc loại bỏ từng bí thuật cũng rất rắc rối, tôi sợ nếu cứ kéo dài sẽ lại xảy ra chuyện, cách nhanh nhất là thiêu hủy.
Có điều ở làng của Long Linh, xá.c ch.ết đứng đã biến thành m.a n.ữ đi lại bên ngoài, chứng tỏ linh hồn của nguyên chủ vẫn còn ở bên trong.
Nghĩ đến đây, tôi hỏi Long Linh: "Cô có còn muốn làm quan tài ma không?"
7
Trương Thiên Nhất đưa xá.c ch.ết đứng này đến đây, một là vì cô ta có thể mở con đường đi qua các trạng thái ma, tích, hi, di, hai là thực hiện yêu cầu làm quan tài ma của Long Linh để hóa giải âm khí của cô ta, đổi lấy manh mối về quan tài Bôn Vân.
"Ổn không?" Nhìn n.ữ th.i bị cạo trọc đầu vào l.ột d.a, Long Linh cười khổ, "Nếu phiền phức quá thì không cần cũng được."
"Đúng là có chút phiền phức, có điều phải xem tại sao cô nhất quyết muốn làm quan tài ma cho cô ta?" Tôi quan sát những chiếc kim bạc trên đầu, phù văn dưới lớp da và độc trùng...
Những thứ này có thể giải quyết, nhưng tương đối phức tạp và mất nhiều công sức, xử lý xong còn phải lượng thi trượng hồn lại, thai nhi trong bụng cô ta cũng phải đo đạc.
Mẫu tử liền tâm, nếu huyết thống do thai nhi kế thừa có vấn đề gì thì cũng sẽ gây ra ảnh hưởng.
Cách giải quyết nhanh gọn nhất là mặc kệ tất cả, trực tiếp thiêu hủy!
"Không có lý do gì hết." Long Linh trả lời, "Trước đây cô ta cũng là con người mà đúng không? Không nhắc đến thuật tạo súc, cấy tóc sao chép linh hồn, dù không cần kh.ám ngh.iệm t.ử th.i, chỉ cần nhìn vết thương trên người n.ữ th.i cũng có thể biết cô ta đã chịu những đ.au đ.ớn gì. Đến tận bây giờ, linh hồn của cô ta vẫn còn mắc kẹt trong thân x.ác, cô ta thậm chí không thể ch.ết đi, còn bị ba sợi tóc cấy vào điều khiển, lơ lửng giữa ma, tích, hi, di. Mỗi lần đi xuyên qua các trạng thái, chắc chắn cô ta phải chịu nỗi đau của cái ch.ết. Một ngọn lửa có thể giúp cô ta giải thoát, chẳng ai biết cô ta là ai, tại sao Cửu Lão lại chọn cô ta, cô ta muốn gì, thai nhi trong bụng cô ta ra sao..."
Nói tới đây, đôi mắt Long Linh ngấn nước, "Lẽ nào những điều này không quan trọng sao? Tôi biết mọi người đều có thân phận đặc biệt, chỉ làm việc lớn, luôn cân nhắc mặt lợi mặt hại, đặt tổng thể chung lên hàng đầu, còn tôi..."
Long Linh hít sâu một hơi, trầm giọng, "Tôi chỉ biết cô ta không đáng phải ch.ết như vậy. Cô ta đã ch.ết rất th.ảm, nhưng ngay cả tên viết trên bài vị cũng không có. Một đạo thiên lôi đánh xuống cô ta sẽ lập tức biến thành hư vô như chưa từng tồn tại trên thế giới này, thai nhi cũng thế."
Long Linh vừa nói vừa nắm chặt cây chùy.
"Giống như thiên mạc vừa rồi, tôi không biết mất bao nhiêu thời gian, bao nhiêu nhân lực, bao nhiêu công sức, bao nhiêu nhện cầu sẽ ch.ết để tạo ra thứ đó, nhưng ít nhất tôi biết thiên mạc rất hiếm. Nhưng Trương thiếu chủ vừa hạ lệnh, nó lập tức được bắn lên trời, còn đối với những người như chúng tôi phải mất một đời, hai đời, ba đời, thậm chí đời đời kiếp kiếp cũng không nghiên cứu ra được. Huống hồ chẳng ai biết đâu là tận cùng của trời đất, nhưng chỉ với một câu của Trương thiếu chủ, tất cả mọi người đều trong trạng thái sẵn sàng chờ chiến đấu. Còn cô gái này chế.t rồi, chẳng ai giúp đỡ cô ấy."
Long Linh nhìn tôi, "Trong hai ngày cô ngủ, tôi đi một vòng quanh đây mới biết bảy năm trước đã xảy ra chuyện gì. Tôi biết có một quan tài ma đã biến mất và mười bảy người chế.t theo nó. Tôi biết cô khi đó chỉ mới mười hai tuổi, nhưng cô là người nhà họ Quan nên chắc cô biết nếu quan tài ma mất sẽ như thế nào, có điều cô chưa bao giờ nghĩ tới việc cứu họ trước để tránh sự việc ngày càng tồi tệ đúng không? Nếu làm thế thì mười bảy người kia đã không chế.t, có lẽ chuyện như thế này cũng sẽ không xảy ra."
Long Linh càng nói càng kích động, "Nghe kể trong số mười bảy người đó có một đứa bé chỉ mới mấy tháng tuổi đã ch.ết rất thả.m. Cô chưa bao giờ nghĩ đến việc ngăn cản chuyện đang xảy ra, cứu hơn chục người đó có phải không?"
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của Long Linh: "Đúng."
Khi quan tài ma biến mất, tôi vừa phải đề phòng Mặc U, vừa phải đề phòng nhà họ Trương ra tay với mình, dù gì khi đó tôi không hề biết mình có hôn ước má.u với Trương Thiên Nhất.
Đối với nhà họ Trương, nếu họ không muốn tôi và Trương Thiên Nhất có con thì cách tốt nhất và trực tiếp nhất chính là gi.ết tôi.
Tôi chỉ là một cô bé mồ côi, là người duy nhất còn sót lại của nhà họ Quan.
Nếu tôi ch.ết rồi, sẽ không còn ai biết cách làm quan tài người, kết quả này nghe có vẻ có lợi với nhà họ Trương.
Ngoài ra tôi còn phải đề phòng hàng xóm.
Cửa hàng quan tài này ngày nào cũng tấp nập người ra vào, nếu có kẻ nào hu.ng á.c muốn đ.ốt nhà hay đ.ầu độ.c, tôi khó mà đề phòng.
Thời điểm đó, chỉ cần một gói thuốc diệt chuột máy đồng là đủ để gi.ết tôi.
Tôi có thể bày trận pháp nhưng lại sợ bị người ta nhìn ra.
Tôi từng chứng kiến một cô bé mới ba bốn tuổi có thể đoán được cái ch.ết của người khác bị mắng là đồ hư hỏng, bị gia đình cho là xui xẻo, thậm chí không có cơm ăn áo mặc, mỗi khi xuống đường, cô ấy đều bị bọn trẻ cùng trang lứa ném đá nhổ nước bọt, đến cả người lớn cũng cầm chổi xua đuổi cô ấy. Về đến nhà, cô ấy chỉ có thể ngủ trong chuồng lợn. Sau đó đến mùa đông tuyết rơi dày đặc, trời quá lạnh, cô ấy phải nằm dựa vào một con lợn để lấy chút hơi ấm, cuối cùng cô ấy bị con lợn ăn thịt.
Chuồng lợn ấy ở ngay bên cạnh nhà tôi, tiếng hét của cô ấy đêm đó ngay cả hàng xóm cũng nghe thấy.
Nhưng không một ai cứu cô ấy, cũng không ai nghĩ tới việc cứu cô ấy.
Sáng ngày hôm sau tôi qua xem, trong chuồng lợn chỉ còn lại một cái đầu bị nh.ai n.át và vài mẩu x.ương có vết c.ắn.
Tôi không biết cô ấy có nhìn thấy cái ch.ết của mình hay không.
Lúc đó, bà ngoại đã dặn tôi phải nhẫn nhịn nếu có thể, không được tranh cãi với bất kỳ ai, không được để lộ tài năng của mình, không được xen vào cuộc đời người khác, nếu không số phận của tôi sẽ giống cô bé đó.
Bởi vậy tôi mặc kệ hàng xóm vào nhà lấy đồ của chúng tôi, tôi cũng không quan tâm tới việc họ lục lọi cái gì.
Ngay cả khi có bà ngoại và mẹ, mọi việc vẫn như thế.
Bọn họ đều đi rồi, tôi không dám chắc Mặc U có thể bảo vệ tôi không.
Thế nên lúc quan tài ma bị mất, tôi biết sẽ xảy ra chuyện nhưng vẫn mặc kệ, vì tôi muốn nhìn họ gặp quả báo.
Có lẽ do câu trả lời của tôi quá thẳng thắn, hoặc do thái độ của tôi quá bình tĩnh, Long Linh buông cây chùy xuống, nghiêm túc nói: "Gia đình cô đều là huyền môn chính thống, một người là quỷ vương, một người là truyền nhân của quan tài ma có thể qua lại giữa ma và người. Dùng người làm quan tài người cũng được, dùng xá.c người làm quan tài ma cũng thế, việc này chẳng khác gì dùng nhện làm thiên mạc cả. Mạng người trong mắt cô cũng như đám nhện, đều không phải thứ to tát, huống hồ người ch.ết rồi vẫn có thể gây phiền phức."
Nhưng đến khi ngẩng đầu, trên mặt Long Linh lại để lộ nụ cười mạnh mẽ hiên ngang của ngày xương: "Tôi chỉ muốn bày tỏ cảm xúc của mình thôi, đừng nghĩ nhiều. Xá.c chế.t đứng này thực sự quá kỳ lạ, nếu không giải quyết tốt sẽ gặp rắc rối. Nếu tôi không yêu cầu làm quan tài ma, cô đã không rơi rơi vào ma giới. Thôi thì cứ đốt đi cho xong chuyện."
Nói hết câu, Long Linh xoay người bỏ đi, để lại bóng lưng tiêu điều vô tận.