Chương 8 - Giao Tiếp Với Thế Giới Bên Kia - Quán Lẫu Trên Đồi
Chương 8:
“Các đồng chí có cần ăn uống gì thì báo mộng tôi sẽ cúng cho đầy đủ, làm ơn đừng dọa tôi kiểu này có được không. Tôi nhát gan lắm, các vị mà dọa tôi kiểu này làm tôi chết thì ai cúng cho các vị ăn bây giờ đây.”
Mặc cho Đại lẩm bẩm nhưng bàn tay kia vẫn không có dấu hiệu rụt lại mà con lấn tới thêm. Đại sợ lắm rồi, bây giờ anh muốn xuống xe bỏ chạy nhưng còn không chạy nổi nữa là. Quái lạ, mấy người kia rõ ràng đứng ngay trước mặt đây nhưng sao gọi mãi cũng chẳng có ai thèm lên tiếng hết.
Quẫn quá hóa liều, Đại quyết tâm tóm thử xem cái thứ đang đặt trên vai mình rốt cuộc là thứ gì. Khi anh vừa chạm tay vào cái thứ trên vai mình thì đúng là một bàn tay, bàn tay kia xương xẩu và lạnh toát. Đại quay phắt về phía sau định hét lên ầm trời theo bản năng, anh tưởng đâu mình sẽ gặp một con ma với hình thù và mặt mày đáng sợ nhưng không ngờ lại bị đối phương bụm miệng.
“Anh làm cái gì vậy anh Đại, em là My đây mà?”
Hóa ra người ngồi phía sau lưng mình là My, nhưng bàn tay lúc nãy anh nắm…
Đại nhìn xuống bàn tay mình đang nắm thì rõ ràng là tay My bằng xương bằng thịt, tuy rằng lúc này trời có hơi lạnh nên tay My cũng lạnh nhưng vẫn cảm nhận được nhịp đập và chút hơi ấm của con người. Thở phào nhẹ nhõm, Đại nghĩ chắc là lúc này do tâm lí căng thẳng nên anh mới cảm nhận bàn tay My lạnh lẽo và xương xẩu.
“May quá My ơi, chút nữa là anh chết vì sợ…”
Đại đột nhiên đang từ trạng thái vui mừng chuyển thành lo lắng, My cũng nhận ra biểu hiện khác thường của Đại nên hỏi: “Có chuyện gì vậy anh Đại?”
“Khoan đã My ơi, lúc nãy rõ ràng là anh nhìn thấy em đứng trước mặt anh kia mà, bên cạnh Minh và Quốc.”
Đại nói xong thì anh cũng cảm nhận được sự thay đổi của My, lẽ nào nơi đây thật sự thiêng tới như vậy ư, cả ma quỷ trong rừng cũng có thể biến thành người. Đại vừa mới thở phào thì lại sợ hãi như cũ, lúc bình thường không thèm để ý, bây giờ anh mới nhớ lại câu nói kia của Quốc là nơi đây người và ma quỷ lẫn lộn không thể phân biệt được. Đại thật sự rối trí, anh không thể tin tưởng nỗi bây giờ ai mới thật sự là người, ai là ma quỷ. Nhưng ngay lúc Đại đang định quay về phía đầu xe xem ba người kia còn đứng đó hay không thì My lại kéo tay Đại và nói: “Anh Đại ơi đừng làm em sợ. Anh trai em và anh Minh đâu sao em chẳng thấy ai hết vậy.”
Bị tham gia vào trò chơi mạo hiểm bất đắc dĩ, Đại vì muốn sống mà cố giữ cho bản thân bình tĩnh. Trước khi đến đây mở tiệm làm ăn anh cũng đã được nhắc nhở rất nhiều lần là phải cẩn thận nơi núi rừng linh thiêng nhưng bản tính qua loa anh cũng chẳng để tâm tới. Anh chỉ cho rằng bản thân làm ăn đàng hoàng thì chắc sẽ không có ai quấy phá mình, nhưng qua chuyện ngày hôm nay thì xem như anh đã có kinh nghiệm sâu sắc, xem ra sau này phải cẩn thận hơn nhiều mới được.
Càng sợ thì càng liều, tay anh thì nắm chặt tay My nhưng lại quay phắc về phía đầu xe xem thử. Người đâu rồi, rõ ràng lúc nãy ba người vẫn đứng trước mặt đây mà. Tay My vẫn ấm áp không có gì thay đổi, cô bước xuống xe đi tới song hàng với Đại rồi nói: “Anh nhìn thấy gì không?”
“Rõ ràng…rõ ràng lúc nãy anh thấy ba bóng người đội của em đứng ngay trước mặt đây nhưng giờ mất tiêu rồi.”
Đại lắp bắp nói, phía xa xa trước mặt là cửa tiệm của Đại đang sáng đèn bên ngoài nhưng do sương mù dày đặc nên chẳng thấy được gì ngoài ánh đèn. My rụt tay khỏi tay Đại, cô lại đưa bật lửa lên bật, nhưng tiếc thay mới được có vài cái thì đã hết gas mất rồi. Hai người nhìn nhau, không khí căng thẳng và đáng sợ vô cùng.
Qua vẻ mặt của My, Đại có thể đoán được là cô nhất định nhìn thấy thứ mà anh không thấy. Rõ ràng là về gần đến nhà nhưng vẫn bị, thật là khổ sở quá đi mất. Bây giờ My đang lo lắng có lẽ anh cô và Minh cũng rơi vào trường hợp tương tự như thế này, Quốc rất bình tĩnh lí trí nhưng điểm yếu của anh là My nên My rất sợ anh sẽ bị bọn ma quỷ đánh lừa.
“Anh Đại, anh có tin tưởng vào tay lái của mình không?”
Nghe My hỏi, Đại quay sang nhìn cô rồi nói: “Yên tâm, anh là tay lái lụa mà. Nhưng em muốn làm gì thế?”
“Nghe em nói đây, mặc kệ em có nhìn thấy hay anh nhìn thấy cái gì đi chăng nữa thì cũng đừng quan tâm tới chúng. Anh là người chính trực, anh nhất định phải giữ được tâm chính trực ấy không được lung lay. Bây giờ chúng ta hãy chạy về cửa tiệm của anh một cách chậm rãi và an toàn anh nhé.”
“Vậy…còn hai người kia thì phải làm sao hả em?”
“Anh yên tâm đi, đợi anh an toàn về đến nhà thì em sẽ có cách đi tìm hai người họ, Em sẽ đưa anh về nhà trước, nhiều người quá loạn em không thể lo hết được.”
Đoạn đường từ chỗ bọn họ đứng về cửa hàng của Đại không xa nhưng mãi một lúc hai người mới về đến được. Tránh đầu này lại gặp đầu kia, còn chưa tới nơi thì My đột nhiên véo Đại, cô nói: “Cô gái kia đang đứng trước cửa nhà anh kìa.”
Đại như thế muốn gục ngã, anh nói: “Lâu như vậy mà cô ta vẫn chưa đi à?”
My lắc đầu, cô kéo Đại xuống khỏi xe và dần dần chậm chạp đi về phía đó. Cô gái ma cứ đi qua đi lại, thi thoảng lại ngó vào trong nhà không biết là muốn làm gì. My rất tinh ý, qua những gì Đại kể với cô thì cô đoán chắc đó là cô gái trên đường đồi mà Đại đã gặp. Bởi vì Đại đã mời cô ta nên cô ta mới theo Đại về nhà, còn về việc cô ta muốn gì thì phải giao tiếp mới biết được, miễn là cô ta đồng ý giao tiếp.
“Này cô…”
My vừa mới nói có hai chữ mà cô gái kia đã quay lại và dọa cho cô giật mình vì cái bộ dạng kia. Tóc tai rũ rượi phủ phục xuống chẳng thấy mặt mũi gì, may mà cô ta trông cũng không quá đáng sợ, nếu không chắc là ngất trên cành quất mất. Đại thấy My có vẻ đang giao tiếp với cô gái ma nên đã ra hiệu và len lén chuồn vào trong nhà đóng cửa lại thật chặt.
Sau khi anh kiểm tra thấy Quang vẫn còn sống bình thường thì lại áy náy mà chạy ra ngoài mở điện thoại lên xem camera. Kì lạ, camera bị hỏng rồi hay sao mà không nhìn thấy ai hết vậy, bực tức nên Đại đã đi ra cửa và len lén nhìn xem thì rõ ràng My vẫn đang đứng đối diện với cửa nhà và liên tục nói gì đó với khoảng không trước mặt.
Đại trước nay là người kiểu nửa mê tín nửa không, dở dở ương ương nhưng lần này anh lại bắt đầu nghiên về vế tin hơn. Chắc có lẽ anh vốn là tin nhưng vì trước giờ vẫn chưa có cơ sở nào khiến cho anh tin tưởng nên mới thế.
Vừa mới lơ đãng một tí mà My đã biến mất khỏi tầm mắt Đại từ lúc nào. Dù sao thì anh cũng không nỡ để một cô gái vì bảo vệ mình mà xảy ra chuyện được nên định mở cửa chạy ra ngoài thì Quốc và Minh từ đâu chạy tới hớt hải, nhìn khẩu hình miệng hai người họ thì dường như là đang gọi cửa.
Không biết có phải là được tổ tiên phù hộ hay không mà Đại lại rụt tay khỏi tay nắm cửa, sau đó vô thức lấy điện thoại ra xem camera một lần nữa. Mặc dù vừa nãy thì có vẻ camera đã hỏng nhưng anh vẫn muốn kiên trì xem tiếp. Đúng là ông trời không phụ lòng người, lúc này trên màn hình camera không tê liệt như lần trước mà có những dao động cho thấy là nó vẫn hoạt động bình thường, điển hình là gió lớn làm mấy lá cây bay qua màn hình camera. Nhưng camera thà không hoạt động còn đỡ sợ hơn, bởi vì rõ ràng trước mặt anh nhìn qua khe cửa thì thấy hai người kia nhưng trong màn hình camera lại chẳng xuất hiện bóng người nào.
“Các đồng chí có cần ăn uống gì thì báo mộng tôi sẽ cúng cho đầy đủ, làm ơn đừng dọa tôi kiểu này có được không. Tôi nhát gan lắm, các vị mà dọa tôi kiểu này làm tôi chết thì ai cúng cho các vị ăn bây giờ đây.”
Mặc cho Đại lẩm bẩm nhưng bàn tay kia vẫn không có dấu hiệu rụt lại mà con lấn tới thêm. Đại sợ lắm rồi, bây giờ anh muốn xuống xe bỏ chạy nhưng còn không chạy nổi nữa là. Quái lạ, mấy người kia rõ ràng đứng ngay trước mặt đây nhưng sao gọi mãi cũng chẳng có ai thèm lên tiếng hết.
Quẫn quá hóa liều, Đại quyết tâm tóm thử xem cái thứ đang đặt trên vai mình rốt cuộc là thứ gì. Khi anh vừa chạm tay vào cái thứ trên vai mình thì đúng là một bàn tay, bàn tay kia xương xẩu và lạnh toát. Đại quay phắt về phía sau định hét lên ầm trời theo bản năng, anh tưởng đâu mình sẽ gặp một con ma với hình thù và mặt mày đáng sợ nhưng không ngờ lại bị đối phương bụm miệng.
“Anh làm cái gì vậy anh Đại, em là My đây mà?”
Hóa ra người ngồi phía sau lưng mình là My, nhưng bàn tay lúc nãy anh nắm…
Đại nhìn xuống bàn tay mình đang nắm thì rõ ràng là tay My bằng xương bằng thịt, tuy rằng lúc này trời có hơi lạnh nên tay My cũng lạnh nhưng vẫn cảm nhận được nhịp đập và chút hơi ấm của con người. Thở phào nhẹ nhõm, Đại nghĩ chắc là lúc này do tâm lí căng thẳng nên anh mới cảm nhận bàn tay My lạnh lẽo và xương xẩu.
“May quá My ơi, chút nữa là anh chết vì sợ…”
Đại đột nhiên đang từ trạng thái vui mừng chuyển thành lo lắng, My cũng nhận ra biểu hiện khác thường của Đại nên hỏi: “Có chuyện gì vậy anh Đại?”
“Khoan đã My ơi, lúc nãy rõ ràng là anh nhìn thấy em đứng trước mặt anh kia mà, bên cạnh Minh và Quốc.”
Đại nói xong thì anh cũng cảm nhận được sự thay đổi của My, lẽ nào nơi đây thật sự thiêng tới như vậy ư, cả ma quỷ trong rừng cũng có thể biến thành người. Đại vừa mới thở phào thì lại sợ hãi như cũ, lúc bình thường không thèm để ý, bây giờ anh mới nhớ lại câu nói kia của Quốc là nơi đây người và ma quỷ lẫn lộn không thể phân biệt được. Đại thật sự rối trí, anh không thể tin tưởng nỗi bây giờ ai mới thật sự là người, ai là ma quỷ. Nhưng ngay lúc Đại đang định quay về phía đầu xe xem ba người kia còn đứng đó hay không thì My lại kéo tay Đại và nói: “Anh Đại ơi đừng làm em sợ. Anh trai em và anh Minh đâu sao em chẳng thấy ai hết vậy.”
Bị tham gia vào trò chơi mạo hiểm bất đắc dĩ, Đại vì muốn sống mà cố giữ cho bản thân bình tĩnh. Trước khi đến đây mở tiệm làm ăn anh cũng đã được nhắc nhở rất nhiều lần là phải cẩn thận nơi núi rừng linh thiêng nhưng bản tính qua loa anh cũng chẳng để tâm tới. Anh chỉ cho rằng bản thân làm ăn đàng hoàng thì chắc sẽ không có ai quấy phá mình, nhưng qua chuyện ngày hôm nay thì xem như anh đã có kinh nghiệm sâu sắc, xem ra sau này phải cẩn thận hơn nhiều mới được.
Càng sợ thì càng liều, tay anh thì nắm chặt tay My nhưng lại quay phắc về phía đầu xe xem thử. Người đâu rồi, rõ ràng lúc nãy ba người vẫn đứng trước mặt đây mà. Tay My vẫn ấm áp không có gì thay đổi, cô bước xuống xe đi tới song hàng với Đại rồi nói: “Anh nhìn thấy gì không?”
“Rõ ràng…rõ ràng lúc nãy anh thấy ba bóng người đội của em đứng ngay trước mặt đây nhưng giờ mất tiêu rồi.”
Đại lắp bắp nói, phía xa xa trước mặt là cửa tiệm của Đại đang sáng đèn bên ngoài nhưng do sương mù dày đặc nên chẳng thấy được gì ngoài ánh đèn. My rụt tay khỏi tay Đại, cô lại đưa bật lửa lên bật, nhưng tiếc thay mới được có vài cái thì đã hết gas mất rồi. Hai người nhìn nhau, không khí căng thẳng và đáng sợ vô cùng.
Qua vẻ mặt của My, Đại có thể đoán được là cô nhất định nhìn thấy thứ mà anh không thấy. Rõ ràng là về gần đến nhà nhưng vẫn bị, thật là khổ sở quá đi mất. Bây giờ My đang lo lắng có lẽ anh cô và Minh cũng rơi vào trường hợp tương tự như thế này, Quốc rất bình tĩnh lí trí nhưng điểm yếu của anh là My nên My rất sợ anh sẽ bị bọn ma quỷ đánh lừa.
“Anh Đại, anh có tin tưởng vào tay lái của mình không?”
Nghe My hỏi, Đại quay sang nhìn cô rồi nói: “Yên tâm, anh là tay lái lụa mà. Nhưng em muốn làm gì thế?”
“Nghe em nói đây, mặc kệ em có nhìn thấy hay anh nhìn thấy cái gì đi chăng nữa thì cũng đừng quan tâm tới chúng. Anh là người chính trực, anh nhất định phải giữ được tâm chính trực ấy không được lung lay. Bây giờ chúng ta hãy chạy về cửa tiệm của anh một cách chậm rãi và an toàn anh nhé.”
“Vậy…còn hai người kia thì phải làm sao hả em?”
“Anh yên tâm đi, đợi anh an toàn về đến nhà thì em sẽ có cách đi tìm hai người họ, Em sẽ đưa anh về nhà trước, nhiều người quá loạn em không thể lo hết được.”
Đoạn đường từ chỗ bọn họ đứng về cửa hàng của Đại không xa nhưng mãi một lúc hai người mới về đến được. Tránh đầu này lại gặp đầu kia, còn chưa tới nơi thì My đột nhiên véo Đại, cô nói: “Cô gái kia đang đứng trước cửa nhà anh kìa.”
Đại như thế muốn gục ngã, anh nói: “Lâu như vậy mà cô ta vẫn chưa đi à?”
My lắc đầu, cô kéo Đại xuống khỏi xe và dần dần chậm chạp đi về phía đó. Cô gái ma cứ đi qua đi lại, thi thoảng lại ngó vào trong nhà không biết là muốn làm gì. My rất tinh ý, qua những gì Đại kể với cô thì cô đoán chắc đó là cô gái trên đường đồi mà Đại đã gặp. Bởi vì Đại đã mời cô ta nên cô ta mới theo Đại về nhà, còn về việc cô ta muốn gì thì phải giao tiếp mới biết được, miễn là cô ta đồng ý giao tiếp.
“Này cô…”
My vừa mới nói có hai chữ mà cô gái kia đã quay lại và dọa cho cô giật mình vì cái bộ dạng kia. Tóc tai rũ rượi phủ phục xuống chẳng thấy mặt mũi gì, may mà cô ta trông cũng không quá đáng sợ, nếu không chắc là ngất trên cành quất mất. Đại thấy My có vẻ đang giao tiếp với cô gái ma nên đã ra hiệu và len lén chuồn vào trong nhà đóng cửa lại thật chặt.
Sau khi anh kiểm tra thấy Quang vẫn còn sống bình thường thì lại áy náy mà chạy ra ngoài mở điện thoại lên xem camera. Kì lạ, camera bị hỏng rồi hay sao mà không nhìn thấy ai hết vậy, bực tức nên Đại đã đi ra cửa và len lén nhìn xem thì rõ ràng My vẫn đang đứng đối diện với cửa nhà và liên tục nói gì đó với khoảng không trước mặt.
Đại trước nay là người kiểu nửa mê tín nửa không, dở dở ương ương nhưng lần này anh lại bắt đầu nghiên về vế tin hơn. Chắc có lẽ anh vốn là tin nhưng vì trước giờ vẫn chưa có cơ sở nào khiến cho anh tin tưởng nên mới thế.
Vừa mới lơ đãng một tí mà My đã biến mất khỏi tầm mắt Đại từ lúc nào. Dù sao thì anh cũng không nỡ để một cô gái vì bảo vệ mình mà xảy ra chuyện được nên định mở cửa chạy ra ngoài thì Quốc và Minh từ đâu chạy tới hớt hải, nhìn khẩu hình miệng hai người họ thì dường như là đang gọi cửa.
Không biết có phải là được tổ tiên phù hộ hay không mà Đại lại rụt tay khỏi tay nắm cửa, sau đó vô thức lấy điện thoại ra xem camera một lần nữa. Mặc dù vừa nãy thì có vẻ camera đã hỏng nhưng anh vẫn muốn kiên trì xem tiếp. Đúng là ông trời không phụ lòng người, lúc này trên màn hình camera không tê liệt như lần trước mà có những dao động cho thấy là nó vẫn hoạt động bình thường, điển hình là gió lớn làm mấy lá cây bay qua màn hình camera. Nhưng camera thà không hoạt động còn đỡ sợ hơn, bởi vì rõ ràng trước mặt anh nhìn qua khe cửa thì thấy hai người kia nhưng trong màn hình camera lại chẳng xuất hiện bóng người nào.