Chương 3 - Quán Bát Tiên và Những Khách Hàng Bí Ẩn
Xung quanh lại càng thêm nồng nặc oán khí, tôi cảnh báo bọn họ: “Ở đây có ma, thấy lửa là các người chết chắc đấy!”
Nghe vậy, tên đàn em của Giang Trì Dã chỉ tay vào tôi cười ha hả: “Đúng là có ma, có một con ma nghèo!”
“Cô không phải sợ bọn tôi không cẩn thận đốt cháy cái tầng hai rách nát này đấy chứ?”
“Đồ chết đói, cái thẻ đen này đủ để cô tân trang lại cái quán này mười tám lần rồi, còn dám ngáng đường Giang thiếu nhà bọn tao?”
Hắn định giật lại bật lửa, tôi cắn răng không buông.
Tiền và mạng, cái nào quan trọng tôi còn phân biệt được.
Giang Trì Dã thì say khướt, phất tay: “Thôi bỏ đi, đến nhà người ta ăn thì phải theo luật nhà người ta.”
Nhưng ánh mắt hắn quét qua tôi lại toàn là ác ý.
Dù sao bây giờ tôi cũng không rảnh lo những chuyện khác, chỉ cần đợi bọn họ ăn xong rời đi, hôm nay coi như tai qua nạn khỏi.
Liếc nhìn đồng hồ treo tường, mới 9 rưỡi, vẫn còn kịp.
Cố chịu đựng đến lúc bọn họ ăn xong chuẩn bị thanh toán thì đã hơn mười giờ, tôi bỗng nghe thấy dưới lầu có tiếng xôn xao.
Tôi vội vàng chạy xuống, thấy trước cửa dừng hơn chục chiếc xe sang.
Trong quán đứng đầy những gã lực lưỡng mặc đồ đen, khách tầng một đã bỏ chạy sạch sẽ, cả nhân viên phục vụ và đầu bếp cũng bị đuổi hết ra ngoài.
Giang Trì Dã và hai người kia thong thả từ trên lầu bước xuống.
Tôi nhìn hắn: “Giang thiếu, đây là có ý gì?”
Hắn vỗ tay một cái, lập tức có một gã lực lưỡng lao tới bẻ ngoặt tay tôi ra sau, đè tôi xuống đất.
Giang Trì Dã bước đến trước mặt, cúi người bóp cằm tôi ngắm nghía:
“Ồ, thì ra là một cô nàng cũng khá xinh đấy chứ, sao toàn mặc mấy bộ đồ xám xịt vậy?”
Tôi nhìn gã đàn ông nồng nặc mùi rượu trước mặt, cố gắng gượng cười: “Giang thiếu, buôn bán thì hòa khí sinh tài, có gì mình cứ nói chuyện từ từ.”
Ngay sau đó, một bạt tai giáng xuống mặt tôi.
“Vừa rồi còn dám cãi lại tôi à? Con tiện này đúng là không đánh không nghe lời!”
Má tôi lập tức sưng vù, trong miệng toàn mùi máu tanh.
Tên đàn em của Giang Trì Dã tìm được giấy phép kinh doanh trong tiệm, cười khẩy đọc lên: “Quán Bát Tiên, nhà hàng hạng năm được địa phủ chứng nhận. Chủ kinh doanh: Ôn Niệm.”
“Cái giấy phép này là phạm pháp rồi đúng không?”
Tôi khó nhọc mở miệng: “Anh nhìn lại xem trên tường treo cái gì?”
Trên tường treo giấy phép kinh doanh hợp pháp do cơ quan hành chính cấp.
Hắn chậc một tiếng, tiện tay xé nát tấm giấy phép nhà hàng của địa phủ vừa tìm được.
Giang Trì Dã cười như không cười lấy bật lửa ra, châm thuốc trước mặt tôi, phả thẳng khói vào mặt tôi khiến mắt tôi cay xè đỏ ửng.
“Lắm chuyện vậy hả? Hôm nay nhất định phải dạy dỗ mày một trận, không thì mày lại không biết Bắc Thành này họ gì! Đập cho tao!”
Ngẩng đầu nhìn về lối lên tầng hai, oán khí đã bắt đầu từ từ lan xuống.
Tôi nghiến răng: “Đập quán của tôi, anh không đền nổi đâu!”
Nhà họ Giang dù có giàu đến đâu, Giang Trì Dã cũng chỉ có một mạng, nợ âm phủ không phải tiền dương gian là trả được!
Đám tay chân đã xách gậy sắt xông lên, quầy thu ngân, bàn ghế bát đĩa tầng một bị đập phá tan tành.Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn
Hai gã cao to vẫn đè chặt tôi tại chỗ, tôi giãy giụa không thoát, chỉ có thể mở to mắt trơ trọi nhìn cảnh tượng đó diễn ra.
Giang Trì Dã ôm lấy Tần Yên, cười cợt nói: “Đừng lo nữa bà chủ Ôn, cần bao nhiêu tiền cũng có, cái quán này ông đây muốn đập là đập.”
“Cái anh phải đền không phải là tiền, mà là cái mạng của anh!”
Tần Yên bên cạnh Giang Trì Dã bật cười khanh khách: “Bà chủ Ôn đúng là mới đến Bắc Thành chưa được bao lâu nhỉ.”
“Hôm nay có người chết trong quán cô, ngày mai Giang thiếu vẫn chẳng hề gì.”
Lời cảnh cáo của tôi với bọn họ chẳng khác gì gió thoảng bên tai, tầng một nhanh chóng bị phá tan tành.
Giang Trì Dã phất tay, bảo người lên đập luôn tầng hai.
Nhưng khi tên tay chân đầu tiên đặt chân lên tầng hai, cả người bỗng khựng lại.
“Giang… Giang thiếu, sao tầng hai lạnh thế này?”
“Mới tháng Chín mà, sao cảm giác như âm độ thế này.”
Giang Trì Dã sai người đẩy tôi lên tầng hai.
Trên bàn tầng hai đã phủ một lớp sương trắng, đồ ăn từ lâu đã nguội ngắt.
Mấy gã tay chân lên đây đều run rẩy vì lạnh.
Gió lạnh lùa qua một tên răng va lập cập nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì hôm nay là rằm tháng Bảy… Hay là ta xuống trước đi? Rợn người quá.”
Giang Trì Dã cầm lấy điều khiển điều hòa liếc nhìn.
“Con đĩ này! Hóa ra là cố ý chỉnh điều hòa lạnh ngắt để làm ông đây khó chịu, còn viện cớ điều hòa hỏng.”
Hắn tắt điều hòa đi, hừ lạnh một tiếng: “Thân hình to xác mà lá gan thì bé như hạt đậu theo tôi Giang Trì Dã mà còn biết sợ cái gì? Tiếp tục đập!”
Tôi lạnh buốt tận tim gan.
Điều hòa vốn không hề mở, rõ ràng tôi cũng chưa từng bật nó.
Tầng hai nhanh chóng cũng bị đập tan hoang.
Bàn ghế lộn xộn, những chiếc bị lật lên đều lộ ra bùa vàng dán phía dưới.