Chương 7 - Quái Vật Ngoài Cửa
“Nếu con quái vật có thể vào nhà, thì tranh thủ lúc này mà lén trốn đi có khi còn sống được.”
“Biết đâu cảnh sát cũng chẳng làm gì nổi nó.”
Cuộc tranh luận trong nhóm trở nên hỗn loạn.
Không ai biết nên làm thế nào mới là đúng đắn nhất.
Nhưng theo tôi suy đoán, chắc chắn sẽ có người chọn cách bỏ trốn.
Đến lúc đó, chỉ cần nghe được tiếng con quái vật tấn công, tôi sẽ lợi dụng hỗn loạn để lẻn đi, mức độ an toàn sẽ cao hơn rất nhiều.
Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, mọi người chia thành hai phe rõ rệt.
Một phe đã lên kế hoạch chuẩn bị trốn thoát bằng mọi giá.
Phe còn lại thì vẫn cố thủ, chờ cảnh sát tới.
Tôi đã chuẩn bị xong tâm lý, quyết định nhân lúc hỗn loạn sẽ chạy trốn.
Sau khi suy đi tính lại, tôi gửi tin nhắn riêng cho cô gái phòng 401:
“Chạy lúc hỗn loạn nhé?”
Cô gái 401 trả lời:
“Vẫn nên chờ cảnh sát thì hơn…”
Tôi thuyết phục:
“Nhưng chúng ta đâu biết cảnh sát có xử lý được con quái vật hay không.”
“Lỡ như làm nó nổi điên, rồi nó bắt đầu giết người thì sao?”
Cô gái phòng 401 im lặng một lúc, rồi cuối cùng cũng đồng ý:
“Được rồi, lát nữa anh gọi tôi, chúng ta cùng chạy.”
Tôi vào bếp, tìm được một cái rìu chặt xương nhỏ, cầm chặt trong tay.
Cây rìu này không chỉ có thể dùng để chém con quái vật,
Mà trong tình huống cần thiết nhất…
Sau khi cảm thấy mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ, tôi mới bắt đầu lắng nghe âm thanh trong cầu thang.
Bọn họ rời đi chắc chắn sẽ không tạo ra tiếng động quá lớn.
Chỉ cần có tiếng hét vang lên, tôi sẽ lập tức lao ra ngoài — chắc không thành vấn đề.
Nhưng đúng lúc tôi đang lắng tai nghe, trong nhóm chat lại xuất hiện tin nhắn:
“Cảnh sát đến rồi!”
Tôi nhìn tin nhắn, thở phào nhẹ nhõm.
Cảnh sát tới nhanh thế này cũng coi như là điều tốt.
Ít nhất là không cần phải…
Có người hỏi:
“Cảnh sát xử lý thế nào rồi?”
Nhưng người gửi tin lại không trả lời nữa.
Có người đoán:
“Chắc là cảnh sát đang hỏi chi tiết.”
“Giờ chưa tiện nhắn lại thôi.”
Chưa được bao lâu, cửa phòng tôi vang lên tiếng gõ:
“Chào anh, tôi là cảnh sát.”
“Anh có thể mở cửa không?”
“Tôi cần xác minh một vài thông tin.”
10.
“Được ạ, phiền anh chờ một chút, tôi ra ngay.”
Tôi vừa định bước về phía cửa, thì bỗng nhiên cảm thấy choáng váng!
Là… là nó!
Tôi lùi lại hai bước, và lập tức nghĩ ra điểm mấu chốt.
Tôi lên tiếng hỏi:
“Anh cảnh sát, anh đi một mình à?”
Người ngoài cửa trả lời ngay:
“Đúng vậy, thưa anh. Mong anh mở cửa nhanh một chút.”
“Chúng tôi cần xác minh tình hình!”
Giả làm cảnh sát!
Cảnh sát thật luôn đi theo cặp, mới đủ điều kiện thực hiện nhiệm vụ.
Dù chỉ là một cảnh sát chính quy và một cảnh sát hỗ trợ, vẫn phải là hai người trở lên.
Đây là quy định!
Vì vậy, kẻ đang đứng ngoài cửa chỉ có thể là một thứ duy nhất…
Chính là nó!
Nó không biết bằng cách nào đã lấy được thông tin bên trong khu chung cư.
Giờ nó giả dạng làm cảnh sát, tìm cách lừa người ra mở cửa.
Tôi còn đang suy nghĩ, thì bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng đập cửa dồn dập.
m thanh cốc cốc cốc vang vọng, khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Cuối cùng, tiếng gõ cửa chuyển thành tiếng đập mạnh.
Nhưng không bao lâu sau — mọi thứ im bặt.
Tôi lập tức nhận ra: nó không thể phá cửa vào!
Nó chỉ có thể dùng lời dụ dỗ, khiến người tự mình mở cửa ra.
Vậy nên, cái chết của 602 không phải vì nó xông vào giết người.
Mà rất có thể, do một lý do nào đó đặc biệt, 602 đã tự tay mở cửa.
Tất nhiên, đó mới chỉ là suy đoán của tôi hiện tại.
Cũng có thể, nó chưa cần giết người vội, nên mới chưa dùng đến bạo lực phá cửa.
Nhưng nếu nó nổi điên…
Có thể sẽ thật sự phá cửa lao vào!
Chính vì lý do đó, tôi đã không chia sẻ điều này lên nhóm cư dân.
Nếu có người muốn xông ra ngoài — thì càng tốt.
Càng có nhiều người thu hút sự chú ý của nó, thì cơ hội cho tôi càng lớn.
Không có thứ gì trên đời chỉ tồn tại mỗi ham muốn giết chóc.
Vì vậy, một khi nó đã giết người, rất có thể cảm xúc của nó sẽ được xoa dịu.
Và điều đó sẽ giúp tôi có thêm cơ hội để được cứu.
Chẳng bao lâu sau, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa phòng bên cạnh.
Tôi từ từ bước lại gần, áp sát vào cửa, lắng nghe âm thanh trong hành lang.
Giọng người đàn ông lại vang lên:
“Chào anh, tôi là cảnh sát.”
“Anh có thể mở cửa không?”
“Tôi cần xác minh một vài thông tin.”
Không lâu sau, cửa phòng bên cạnh mở ra.
Toàn bộ hành lang bỗng trở nên im lặng đến rợn người.
Cứ như người bên đó và thứ kia cùng lúc biến mất vậy.
Vài giây sau, lại vang lên tiếng răng rắc của xương bị nghiền nát.
Đột nhiên, mắt tôi tối sầm lại.
Tôi hoảng hốt lùi vội về sau!
Nó lại chú ý đến tôi rồi.
Cảm giác tối đen bất chợt đó khiến người ta hoảng loạn đến tận xương tủy.
Có lẽ đây chính là một trong những cách săn mồi của nó.
Bởi vì tóm lấy một kẻ mù tạm thời thì lúc nào cũng dễ hơn!
Khi ánh sáng trở lại, tôi lập tức không dám nhìn về phía cửa nữa.
Cảm giác mơ hồ ấy cũng lập tức biến mất.
Lúc này, trong nhóm chat, mọi người vẫn đang liên tục tag người đã nói là “cảnh sát đến rồi”.
Nhưng hắn vẫn lặng như tờ.
Dần dần, có người bắt đầu cảm thấy có gì đó sai sai:
“Người nói trong nhóm ngày càng ít đi rồi, mọi người có nhận ra không?”
Cuối cùng, ai nấy cũng bắt đầu nhận ra vấn đề.
Có người buột miệng:
“Đừng nói là… bọn họ gặp chuyện rồi.”
Một người khác tiếp lời:
“Chắc chắn có chuyện rồi!”
“Tôi là đầu bếp, mũi rất nhạy.”
“Giờ đây hành lang bắt đầu có mùi máu nhè nhẹ…”
Rồi lại có người hốt hoảng nhận ra:
“Cảnh sát là giả!”
“Tuyệt đối đừng mở cửa!”
Đến lúc này, cả nhóm trở nên rối loạn.
Không ai biết phải làm gì cho đúng.
Một vài người càng thêm chắc chắn với quyết định trước đó:
“Chạy thôi!”
“Phải tìm cách trốn ra ngoài!”
Tôi nhanh chóng đếm số lượng người vẫn còn đang nói chuyện trong nhóm —
chỉ còn khoảng hai phần ba.