Chương 7 - Quá Khứ Kiếp Trước Và Những Đứa Con Giả Mạo
Quản gia đã đưa ngay điện thoại cho ông xem tin tức.
Ba giây sau, ông không thở nổi, lại trợn trắng mắt ngất lịm thêm lần nữa.
Tôi lập tức sụ mặt, nhào tới bên giường khóc rống:
“Ba ơi! Ba không sao chứ? Ba mau tỉnh lại đi!”
Tôi ở đây giả bộ cha con thắm thiết, khóc lóc thê thảm.
Đường Hân thì giận dữ kéo tôi dậy:
“Đường Yêu Yêu, cô đừng có giả vờ nữa! Tôi biết rõ là cô giở trò!”
Mắt cô ta đỏ rực lửa giận, như thể muốn xé xác tôi ngay tại chỗ:
“Cô dám phơi bày chuyện xấu của nhà họ Đường ra ngoài, ba cũng sẽ không tha cho cô đâu!”
“Đến lúc tôi xảy ra chuyện, cô cũng đừng mong thoát!”
Tôi vẫn nhớ kỹ nguyên tắc khi phỏng vấn thi công chức: dù gặp tình huống nào cũng phải bình tĩnh ứng phó.
Vì vậy tôi vẫn giữ vẻ ngây thơ đúng tuổi, giọng nói mềm mại nhưng lời thì như tẩm độc:
“Chị Đường Hân, chị mắc chứng hoang tưởng à? Rõ ràng là anh Tống Lâm tức giận nên mới tung ra chuyện này, liên quan gì đến em?”
“Anh ấy còn nói, nếu không muốn bị cười nhạo thì đừng làm mấy chuyện mất mặt.”
Tôi còn cố ý chỉ vào bụng cô ta:
“Bây giờ thì hay rồi, đáng lẽ có thể trở thành công thần của nhà họ Đường, trở thành người thừa kế, ai ngờ lại thành trò cười bị cả thiên hạ nhạo báng.”
“Không chỉ nhà họ Tống muốn chị phá thai, em đoán ba em tỉnh lại rồi chắc cũng không muốn giữ lại đứa con này đâu.”
Đường Hân mặt mày tái mét, bịt tai gào lên:
“Không thể nào! Đường Yêu Yêu, đừng vội đắc ý!”
Chỉ trong một ngày mà xảy ra quá nhiều chuyện, Đường Hân bị tôi kích cho phát điên, vung tay lên định tát tôi một cái.
Nhưng tay cô ta còn chưa kịp hạ xuống —
từ giường bệnh đã vang lên một tiếng quát giận dữ:
“Đường Hân! Con định làm gì Yêu Yêu đấy hả?!”
Tay cô ta lập tức đông cứng giữa không trung.
Tôi bật khóc nức nở, lao vào lòng ba:
“Ba ơi, may quá ba tỉnh rồi, Yêu Yêu lo lắng phát điên mất.”
“Ba đừng giận chị nữa, chị cũng rất khổ tâm mà. Nếu đánh em có thể giúp chị xả bớt bực bội, thì để chị đánh đi…”
“Đường Yêu Yêu, đồ tiện nhân!”
Đường Hân tức đến đỏ hoe mắt, nhưng ba tôi đã ôm chặt lấy tôi, mắng thẳng vào mặt cô ta:
“Đủ rồi! Con còn chưa làm loạn đủ sao?”
“Con đã trở thành nỗi ô nhục của nhà họ Đường, khiến người ta chê cười là bất chấp thủ đoạn, còn Yêu Yêu mới là niềm kiêu hãnh của nhà họ Đường.”
“Tương lai danh tiếng của nhà họ Đường phải nhờ con bé vực dậy, vậy mà con còn muốn ra tay với nó à?”
Ba tôi đập mạnh nắm đấm lên tủ đầu giường, tức đến nghiến răng nghiến lợi:
“Trước khi cô quay về, nhà họ Đường của tôi vẫn thuận buồm xuôi gió. Từ khi cô trở về, hết chuyện xấu này đến chuyện nhục nhã khác.”
“Đồ vô dụng! Nếu không nhờ vào chút ảo tưởng đẹp đẽ về mẹ cô trong lòng tôi, thì cô chẳng là cái thá gì cả!”
Có thể là do mang thai nên nội tiết tố thay đổi, hoặc cũng có thể là vì bị ba thiên vị quá đáng mà Đường Hân bị chọc trúng nỗi đau.
Lần này cô ta không còn nhẫn nhịn nữa, sự bất mãn dồn nén bấy lâu cuối cùng cũng bùng nổ:
“Tại sao ba lại thiên vị như vậy? Con cũng là con gái ruột của ba mà! Hơn nữa con còn là con của người phụ nữ ba yêu nhất!”
Đường Hân căm hận trừng mắt nhìn tôi, tiếp tục gào lên như phát cuồng:
“Con là do mẹ con mang thai tự nhiên, hơn đứt cái thứ con hoang ống nghiệm này gấp trăm lần!”
“Con làm bao nhiêu chuyện đều là vì ba, vì muốn rạng danh cho nhà họ Đường, thế mà ba không giúp thì thôi, lại còn chê con làm mất mặt!”
“Khó trách năm xưa mẹ con lại dắt con bỏ đi, nếu là con, con cũng chạy!”
Thấy Đường Hân vẫn không chịu nhẫn nhịn,
tảng đá trong lòng tôi cuối cùng cũng được đặt xuống.
Cuộc chiến không tiếng súng này, tôi sắp toàn thắng rồi!
Ba tôi tức đến mức bật dậy khỏi giường bệnh, chỉ vào mặt Đường Hân mắng như tát nước:
“Mẹ mày năm đó hám tiền, bỏ rơi tao để chạy theo thằng đàn ông khác, bà ta cũng chẳng ra gì!”
“Là lỗi của tao, lỗi vì cố tình làm thằng ngu, rõ biết loại đàn bà như thế không thể sinh ra đứa con tử tế, mà vẫn đem mày về nhà!”
“Nếu mày không có cái mặt giống bà ta, thì trong nhà họ Đường này mày chẳng là gì cả. CÚT! Chuyện mày làm bẽ mặt nhà họ Đường, tao sẽ từ từ tính sổ!”
Không đợi Đường Hân kịp mở miệng,
đám vệ sĩ xông vào phòng bệnh, trực tiếp lôi cô ta ra ngoài.
Đợi ba tôi nguôi giận, mẹ tôi liền lên sân khấu đúng lúc, tiếp tục diễn vai người vợ dịu dàng thấu tình đạt lý, dỗ đến mức ba ngẩn ngơ cả người.
Tôi đứng cạnh, làm tốt vai cô con gái nhỏ hiểu chuyện và ấm áp như áo bông mùa đông.
Ông bà nội cũng kịp tới, đứng hẳn về phe tôi, không ngừng mắng chửi Đường Hân và mẹ cô ta.
Quả nhiên, sau một hồi an ủi, ba tôi không ngừng cảm thán:
“Quả nhiên vợ con ruột vẫn đáng tin nhất. Lẽ ra tôi không nên đặt kỳ vọng gì vào Đường Hân. Tương lai nhà họ Đường còn phải trông cậy vào Yêu Yêu.”