Chương 1 - Quả Dưa Hấu Bí Ẩn

Khi cô bạn cùng phòng hớn hở giật lấy quả dưa hấu sắp thối trong tay tôi, tôi liền hiểu – cô ta đã trọng sinh rồi.

Kiếp trước, vì không có đầu ra, dưa hấu nhà cô ta gần như thối hết ngoài ruộng.

Tôi thấy áy náy, nên tự bỏ tiền ra mua toàn bộ dưa, đóng gói thành những hộp quà cao cấp để bán cho giới nhà giàu.

Kết quả, tôi thu về một khoản lời khổng lồ.

Còn cô ta thì lấy tiền tôi mua dưa để khởi nghiệp, cuối cùng thua lỗ nặng, trắng tay.

Ghen tức, cô ta cầm da0 đ/â–m tôi đến chết.

Ở kiếp này, cô ta ôm chặt quả dưa, mặt mày đầy độc ác.

“Không ai được đụng vào bảo bối của tôi!”

“Chỉ cần tôi biến dưa hấu thành hộp quà bán cho mấy kẻ giàu rớt mỏ kia, tôi chắc chắn phát tài!”

Tôi nhìn ánh mắt tham lam của cô ta, chỉ nhếch môi cười lạnh.

Có được thì sẽ có mất.

Mấy người giàu đó đều là cáo già, sao có thể dễ bị lừa?

1

Trịnh Uyển giật lấy quả dưa hấu từ tay tôi, ôm chặt trong lòng như báu vật.

“Không ai được đụng vào bảo bối của tôi!”

“Chỉ cần tôi đóng gói dưa hấu thành hộp quà, bán cho mấy kẻ giàu ngốc kia, tôi nhất định sẽ kiếm bộn tiền!”

Tôi vô thức rùng mình – ký ức bị đâm năm xưa như sống lại, từng cơn đau nhói vẫn còn in sâu trong da thịt.

“Tô Du, cô từ đâu tới thì biến về đó! Dưa hấu nhà tôi không bán cho cô đâu!”

Trịnh Uyển phấn khích không giấu nổi, ánh mắt toàn là tính toán và âm mưu.

Bốp!

Bố mẹ cô ta tát thẳng vào mặt con gái, vừa mắng chửi, vừa kéo cô ta đi, vừa liên tục xin lỗi tôi bằng nụ cười gượng gạo.

Đến lúc này tôi mới nhận ra — tôi cũng trọng sinh rồi!

“Bố mẹ, chúng ta có thể đóng gói dưa hấu thành hộp quà để bán cho giới thượng lưu. Họ đâu thiếu tiền, bán 300 tệ một hộp cũng không thành vấn đề! Nghĩ xem, mình có thể kiếm được bao nhiêu!”

Bên tai tôi vẫn vang tiếng Trịnh Uyển cố gắng giải thích đầy oan ức.

Kiếp trước, cô ta từng khóc lóc trong ký túc xá, nói dưa hấu nhà cô ấy bán không được, sắp thối hết ngoài đồng, nhà lại không có tiền cho cô tiếp tục học đại học.

Cô ta nói, khó khăn lắm mới thi được ra khỏi vùng núi, không muốn cả đời sống mãi trong đó.

Tôi mềm lòng, chủ động đề nghị mua hết dưa hấu giúp cô ta.

Trịnh Uyển lúc đó cảm kích không thôi, kéo tay tôi gọi “chị em tốt”, nói tôi là ân nhân cứu mạng, sẽ nhớ ơn suốt đời.

Tôi dùng số dưa đó, đóng gói thành hộp quà đẹp mắt.

Là sinh viên, tôi vừa phải chịu áp lực học hành, vừa chạy vạy tìm mối bán, đi dự đủ kiểu tiệc tùng, gặp đủ hạng người, uống rượu, năn nỉ từng khách hàng.

Mất bao công sức mới tìm được đầu ra, cuối cùng cũng lời lớn.

Nhưng Trịnh Uyển chẳng thấy những vất vả đó, trong mắt cô ta chỉ có một điều: “Dưa hấu năm hào, đóng gói qua loa là bán được ba mươi tệ.”

Cô ta bắt đầu ghen tị, cắt nguồn cung dưa hấu.

Tôi tuy hụt hẫng nhưng việc kinh doanh vẫn phát triển, cũng chẳng còn thời gian để quan tâm đến cô ta.

Cô ta bắt chước tôi khởi nghiệp, cuối cùng thất bại thảm hại, nhà cửa cũng đem cầm cố hết.

Bố mẹ cô ta không chịu nổi cú sốc, tre0 c/ổ 44.

Tôi đến an ủi với thiện ý.

Không ngờ giây sau, cô ta ánh mắt đầy căm hận, rút dao lao tới đ-â/m tôi.

“Tất cả là tại mày! Mày cướp hết dưa nhà tao! Mày giành hết mối của tao! Mày khiến tao phá sản, khiến bố mẹ tao chết! Mày phải chết!”

Ngực tôi đau nhói, chưa kịp phản ứng gì thì cô ta như điên, liên tục đâm chém tôi tới khi bất động.

Nghĩ đến đây, tim tôi lạnh toát.

Phía xa, Trịnh Uyển vẫn đang lớn tiếng tranh cãi với bố mẹ.

“Được thôi, cô không muốn bán, tôi cũng chẳng cần mua nữa!”

Mọi chuyện đều có cái giá của nó.

Người giàu đâu có ngốc, chẳng ai dễ dàng bị qua mặt cả.

Nếu Trịnh Uyển đã ghen tị đến mức đó, thì kiếp này tôi cứ ngồi xem cô ta tự chuốc lấy thảm họa đi.

2

Bố mẹ Trịnh Uyển lúc đó cuống cuồng, cố nhét quả dưa hấu thối vào tay tôi.

“Con gái à, lúc đầu chúng ta thỏa thuận rồi còn gì! Dưa ngon chưa nói, ít nhất mấy quả hỏng này con cũng phải thu mua giúp chúng ta chứ! Không thì tụi tôi chẳng bán được đâu!”

Hai bác cầm cuốc, mắt nhìn tôi như sắp ăn tươi nuốt sống.

Cứ như thể tôi mà từ chối là cái cuốc đó sẽ vung thẳng vào người tôi luôn vậy.

Tôi suýt bật cười vì tức.

Đúng là “đất nghèo sinh người khôn lỏi”.

“Không được! Dưa hấu hỏng cũng bán được cho mấy đại gia đó! Đến lúc chỉ cần nói là giống mới, gói cho đẹp vào, kiểu gì chẳng có mấy người vừa nhiều tiền vừa tò mò mua ngay!”

“Hơn nữa, bán cho ai cũng được, nhưng nhất quyết không được bán cho Tô Du. Chúng ta tuyệt đối không thể để cô ta hưởng lợi!”

Trịnh Uyển ngẩng cao đầu, mặt mày đắc ý.

Bố mẹ cô ta thì nửa tin nửa ngờ, lưỡng lự thấy rõ.

“Con là sinh viên đại học đấy, nghe con chắc chắn không sai!”

Trịnh Uyển nói với giọng đầy tự tin.

Lúc này thì tôi thực sự thấy buồn cười.

Ban đầu tôi còn định bỏ tiền mua lấy sự yên ổn cho xong.

Bên ngoài tôi giả vờ nổi giận, làm bộ như bị lừa, quay người bỏ đi.

Vừa đi được mấy bước, vẫn còn nghe tiếng Trịnh Uyển cười khoái chí phía sau.

“Bảo bối dưa hấu của tôi, sắp giúp tôi phát tài rồi!”

———–

“Con bé nhà họ Trịnh bị điên à, chẳng phải chỉ bán được ít dưa thôi sao.”

Trưởng thôn thở hổn hển chạy tới, nhìn là biết vừa vội vã tới nơi.

Ông ta cười nịnh, dúi vào tay tôi mấy thứ.

“Con gái à, làng mình còn mấy hộ cũng trồng dưa đấy. Hay là con thu luôn một thể đi, ba hào cũng được, không bán sớm thì hỏng mất.”

Sau lưng ông ta, mấy người nông dân khác cũng đi theo, nhìn tôi vừa ngại vừa mong đợi.

Ba hào?!

Kiếp trước tôi thu mua dưa của Trịnh Uyển với giá tám hào cơ mà.

Hồi đó, mỗi lần trưởng thôn tới, Trịnh Uyển đều kéo ông ra ngoài nói chuyện riêng.

Thì ra là để ăn chênh lệch!

Bảo sao kiếp trước ông trưởng thôn lúc nào cũng khó chịu với tôi.

“Trịnh Uyển nói với mọi người giá ba hào? Nhưng tôi thu với giá tám hào cơ mà.”

Mọi người nghe xong ai nấy đều biến sắc, ai cũng hiểu ý tôi muốn nói gì.

“Trưởng thôn! Nghe cháu đi, mình bán dưa cho mấy đại gia, một quả cũng có thể bán được vài chục đến cả trăm tệ!”

Trịnh Uyển lại chen vào lúc này.

“Tô Du không xứng để mua dưa của làng mình. Cách này là tôi nghĩ ra, nếu sau này mọi người bán dưa mà kiếm được tiền, mỗi nhà phải chia cho tôi hai vạn.”

Bố mẹ cô ta vẫn mù quáng tin tưởng con gái.

“Con gái tôi là sinh viên đại học, cứ nghe nó là không sai được!”

Trịnh Uyển như đang tưởng tượng cảnh sắp phát tài, liếc tôi đầy khinh thường.

“Còn cô, Tô Du, từ đâu đến thì cút về đó đi.”

Mặt các hộ dân bắt đầu tối sầm lại.

Tôi nhân cơ hội, tỏ vẻ bất đắc dĩ nhìn trưởng thôn.

“Với cái thái độ đó của Trịnh Uyển, tôi thật sự không muốn bỏ tiền ra thu mua nữa.”

Không biết Trịnh Uyển đã dùng cách gì, mà từ đó chẳng ai trong làng liên lạc với tôi nữa.

Cho đến thứ Hai, khi tôi gặp lại cô ta ở trường — mặt mũi bầm tím, người đầy vết thương.

Vừa thấy tôi, cô ta trừng mắt đầy hận thù, như muốn ăn tươi nuốt sống.

3

Bạch Ngữ Tâm đi bên cạnh tôi, vẻ mặt ngơ ngác.

“Cô ta lại lên cơn gì thế?”

“Tôi cũng chịu, chắc bệnh thần kinh lại tái phát rồi.”

Kiếp trước, ngay từ năm nhất đại học, Trịnh Uyển đã bắt đầu khóc lóc kể khổ với tôi, còn tôi thì tâm lý “thánh mẫu” lại trỗi dậy.

Sau đó, tôi gánh đủ mọi áp lực, bận đến mức chân không chạm đất, nào là đàm phán hợp tác, tìm đối tác, tìm đầu ra tiêu thụ.

Chẳng có thời gian nào để tận hưởng cuộc sống sinh viên đúng nghĩa.

Còn kiếp này thì khác, chuyện kia vẫn còn lâu mới xảy ra, tôi vẫn có thể sống thoải mái, hưởng thụ chút thanh xuân đại học.

Ai ngờ Trịnh Uyển vẫn không chịu yên, cứ liên tục gây chuyện.

Cô ta còn tung tin đồn trong lớp rằng vết thương trên người là do tôi đánh.

Bạch Ngữ Tâm nghe được thì nổi giận đùng đùng, xắn tay áo định tìm Trịnh Uyển tính sổ.

Tôi vội kéo cô ấy lại, vì mấy chuyện nhảm nhí này không đáng để tức giận.

Hơn nữa, theo quan sát của tôi thì cả lớp đang xem Trịnh Uyển như trò cười chứ chẳng ai tin lời cô ta.

Nghe tôi phân tích xong, Bạch Ngữ Tâm thở dài, bất lực nhìn tôi kiểu “đúng là không biết dạy dỗ”.

“Mày hiền quá nên Trịnh Uyển mới dám bám lấy cắn mãi! Mày nhìn tao đập cho nó một trận, từ đó dám gây chuyện nữa không?”

“Trịnh Uyển đúng là đồ vô ơn. Hồi trước ngoài mày ra ai chịu giúp nó? Giờ thì sao, quay sang cắn lại mày.”

“Mày giúp nó biết bao nhiêu lần, còn nó thì sao? Cố tình không báo mày chuyện xét học bổng, mách với giảng viên là mày trốn học. Mẹ kiếp, sao trên đời lại có người như vậy!”

Mà đâu chỉ có vậy — cuối cùng cô ta còn cầm dao đâm chết tôi.

Tôi tự hỏi bản thân đã đối xử với cô ta quá tốt rồi, thu mua dưa hấu với giá cao hơn cả thị trường, lo từ chi phí vận chuyển, đóng gói đến việc chạy mối quan hệ. Vì tìm đầu ra mà tôi còn phải uống rượu đến nôn mửa trên bàn tiệc.

Tất cả những khó khăn đó, tôi chưa từng nói ra, sợ cô ta áy náy.

“Có những người thật sự không đáng để cảm thông. Bị cô lập cũng có lý do cả. Trước đây mày còn chơi với nó nên tao mới ngại không nói.”

Nhắc đến Trịnh Uyển là Bạch Ngữ Tâm có thể nói suốt mấy ngày không hết chuyện, toàn là những lời chỉ trích.

Hai người trước đây từng xích mích.

Lý do là Trịnh Uyển bật loa ngoài chơi game to đùng lúc 3 giờ sáng, còn đến trưa thì cấm tụi tôi phát ra tiếng động.

Nửa đêm thì tự tát mình bôm bốp, uống thuốc ngủ như ăn kẹo.

Chỉ cần ai trái ý là bắt đầu chửi bới, mắng từ trên xuống dưới ba đời nhà người ta.

Cuối cùng Bạch Ngữ Tâm không nhịn nổi nữa, thẳng tay đấm cô ta một trận.

Chuyện bị đưa lên cố vấn học tập, nhưng nhờ tụi tôi làm chứng nên Trịnh Uyển mới bị cảnh cáo ngược lại.

Từ đó về sau, chỗ nào có Bạch Ngữ Tâm là cô ta bắt đầu biết thu mình lại.

Thật ra tôi cũng không ưa gì Trịnh Uyển.

Nhưng bản thân lại mang nặng đạo đức giả, cứ cảm thấy không nên cô lập người khác.

Thậm chí chỉ lén nói xấu sau lưng thôi mà cũng thấy tội lỗi.

Sau đó lại “thánh mẫu” trỗi dậy, quyết định mua hết số dưa hấu giúp cô ta.

Nếu có thể quay lại quá khứ, tôi chỉ muốn tát cho bản thân kiếp trước một cái tỉnh người.

Giả tạo quá mức! Buôn chuyện với bạn bè sau lưng người khác sướng muốn chết luôn ấy chứ!

Tôi với Bạch Ngữ Tâm càng nói càng hăng, đang tám thì một bạn cùng phòng khác cũng nhập hội.

Cuối cùng ba đứa cùng chốt lại một câu: Trịnh Uyển đúng là có vấn đề tâm thần.

Kết quả là tôi nhận được thêm hai “nhận xét” từ bạn cùng phòng:

“Không ngờ cậu lại là kiểu người như thế đấy Tô Du, tôi cứ tưởng cậu lạnh lùng cơ!”

Trùng hợp là, vừa tám xong thì Trịnh Uyển quay lại phòng.

Cô ta bước vào với dáng vẻ cao ngạo, ánh mắt nhìn ba chúng tôi đầy khinh miệt.

Chúng tôi lập tức im bặt.

Chương 2 ấn vào đây: