
Phượng Hoàng Tái Sinh
Khi mang thai được năm tháng, “bạch nguyệt quang” của Trình Tử An đến nhà tôi khiêu khích rồi phóng hỏa.
Tôi không gọi cho Trình Tử An mà chỉ dùng khăn ướt che mũi miệng, lặng lẽ chờ cứu hộ.
Vì kiếp trước, ngay khi xảy ra cháy, tôi đã lập tức gọi anh ta về, cầu xin anh đưa tôi đến bệnh viện cấp cứu.
Cuối cùng, đứa con đã được cứu. Nhưng Chu Nhàn lại mất mạng trong biển lửa ngày hôm đó.
Anh ta nói không trách tôi, khuyên tôi yên tâm nằm viện chờ sinh.
Anh còn xin nghỉ phép để chăm sóc tôi.
Nhưng đến ngày tôi sinh con, anh ta tự mình phóng hoả gi, ế t chế t hai mẹ con tôi.
Trước khi chết, qua màn lửa đỏ, tôi nhìn thấy gương mặt dữ tợn và điên cuồng của anh ta.
“Nếu không phải tại cô cố ý phóng hỏa, Nhàn Nhàn đã không chết! Cô tưởng giả vờ làm nạn nhân là qua mặt được tôi sao? Mơ đi! Tôi muốn cô đền mạng cho cô ấy!”
“Cô không phải thích phóng hỏa à? Tôi sẽ để cô tự mình trải nghiệm nỗi đau mà Nhàn Nhàn phải chịu trước khi chết!”
Tôi mở mắt ra, phát hiện mình đã quay lại hiện trường vụ cháy.
Bình luận