Chương 19 - Phượng Hoàng Đấu Phượng Hoàng
19.
Vi Tiệp dư bị người của ta phán t ử h ình.
Suốt ngày nàng ta la hét đòi gặp ta.
Ta tỏ ra thương xót, tranh thủ mang rượu độc đến gặp nàng ta.
Nàng ta nhìn thấy ta liền gắng sức chạy đến.
Nhưng tay chân đã bị trói bằng xích sắt, chưa chạy được bao xa thì nàng ta đã ngã xuống.
Xấu hổ quá đi.
"Giang Uyển Nhất, ta là phi tử của bệ hạ, là mẹ ruột của hoàng trưởng tử, ngươi không thể lạm dụng hành hình!"
"Ngươi có chắc đứa con ngươi sinh ra là của Bệ hạ không?"
Ta cúi xuống vén mớ tóc rối bù khỏi mặt nàng ta, ngắm nhìn khuôn mặt khốn khổ của nàng ta.
"Ý ngươi là gì?"
Ta ngồi xuống, nhìn thẳng vào nàng ta, nói:
"Bệ hạ là nữ nhân, làm sao nàng thể vui vẻ với ngươi? Làm sao nàng thể để cho ngươi có con chứ?"
Đồng tử Vi Tiệp dư co lại, rồi nàng lắc đầu dữ dội:
"Không thể nào! Đó rõ ràng là khuôn mặt của bệ hạ!
"Bệ hạ uy vũ như vậy, ta không khỏi cảm thấy vui mừng. Ngoại trừ ngài ấy, còn ai nàng thể cho ta sung sướng như vậy chứ?"
Ta cười khúc khích, phá tan mọi ảo tưởng của nàng ta:
“Ngươi chưa từng nghe nói đến mặt nạ da người sao?
“Người cùng ngươi vui vẻ mỗi đêm là một tên tử tù đeo mặt nạ da người của Bệ Hạ!
"Cho nên, con của ngươi căn bản không phải là hoàng trưởng tử, mà chỉ là hậu duệ của một tên tử tù."
"Không thể nào! Không thể nào!"
Vi Tiệp dư hoàn toàn suy sụp, bịt tai lại không muốn nghe.
Nếu nàng ta cứ bình tĩnh, làm một tỳ nữ rửa chân, làm sao nàng ta có thể có kết cục như ngày hôm nay?
Không ngờ nàng ta lại vội vàng muốn tìm ch ết, cuối cùng lại trở thành một tấm bia đỡ đạn tầm thường trong trò chơi quyền lực này.
Ta đứng dậy, lấy lại phong thái.
Lạnh lùng tuyên bố kết cục cho nàng ta:
"Vi Tiệp dư gây rối trong cung, làm bẩn huyết thống hoàng gia, phạm tội không thể tha thứ, ban cho - rượu đ ộc."
Ta vừa dứt lời, một thái giám tiến tới giữ lấy nàng ta.
Đổ rượu độc vào miệng nàng ta.
Dù cố gắng giãy giụa nhưng nàng ta cũng không thể thoát khỏi số phận.
Nàng ta ngã xuống đất, toàn thân c o gi ật, sùi bọt mép, trợn mắt rồi ch ết dần.
Ta nhìn nàng ta đầy tiếc nuối.
Sẽ chẳng bao giờ có một nữ nhân nào ngu ngốc cho ta chơi vui vẻ như vậy nữa.
Vi Tiệp dư bị người của ta phán t ử h ình.
Suốt ngày nàng ta la hét đòi gặp ta.
Ta tỏ ra thương xót, tranh thủ mang rượu độc đến gặp nàng ta.
Nàng ta nhìn thấy ta liền gắng sức chạy đến.
Nhưng tay chân đã bị trói bằng xích sắt, chưa chạy được bao xa thì nàng ta đã ngã xuống.
Xấu hổ quá đi.
"Giang Uyển Nhất, ta là phi tử của bệ hạ, là mẹ ruột của hoàng trưởng tử, ngươi không thể lạm dụng hành hình!"
"Ngươi có chắc đứa con ngươi sinh ra là của Bệ hạ không?"
Ta cúi xuống vén mớ tóc rối bù khỏi mặt nàng ta, ngắm nhìn khuôn mặt khốn khổ của nàng ta.
"Ý ngươi là gì?"
Ta ngồi xuống, nhìn thẳng vào nàng ta, nói:
"Bệ hạ là nữ nhân, làm sao nàng thể vui vẻ với ngươi? Làm sao nàng thể để cho ngươi có con chứ?"
Đồng tử Vi Tiệp dư co lại, rồi nàng lắc đầu dữ dội:
"Không thể nào! Đó rõ ràng là khuôn mặt của bệ hạ!
"Bệ hạ uy vũ như vậy, ta không khỏi cảm thấy vui mừng. Ngoại trừ ngài ấy, còn ai nàng thể cho ta sung sướng như vậy chứ?"
Ta cười khúc khích, phá tan mọi ảo tưởng của nàng ta:
“Ngươi chưa từng nghe nói đến mặt nạ da người sao?
“Người cùng ngươi vui vẻ mỗi đêm là một tên tử tù đeo mặt nạ da người của Bệ Hạ!
"Cho nên, con của ngươi căn bản không phải là hoàng trưởng tử, mà chỉ là hậu duệ của một tên tử tù."
"Không thể nào! Không thể nào!"
Vi Tiệp dư hoàn toàn suy sụp, bịt tai lại không muốn nghe.
Nếu nàng ta cứ bình tĩnh, làm một tỳ nữ rửa chân, làm sao nàng ta có thể có kết cục như ngày hôm nay?
Không ngờ nàng ta lại vội vàng muốn tìm ch ết, cuối cùng lại trở thành một tấm bia đỡ đạn tầm thường trong trò chơi quyền lực này.
Ta đứng dậy, lấy lại phong thái.
Lạnh lùng tuyên bố kết cục cho nàng ta:
"Vi Tiệp dư gây rối trong cung, làm bẩn huyết thống hoàng gia, phạm tội không thể tha thứ, ban cho - rượu đ ộc."
Ta vừa dứt lời, một thái giám tiến tới giữ lấy nàng ta.
Đổ rượu độc vào miệng nàng ta.
Dù cố gắng giãy giụa nhưng nàng ta cũng không thể thoát khỏi số phận.
Nàng ta ngã xuống đất, toàn thân c o gi ật, sùi bọt mép, trợn mắt rồi ch ết dần.
Ta nhìn nàng ta đầy tiếc nuối.
Sẽ chẳng bao giờ có một nữ nhân nào ngu ngốc cho ta chơi vui vẻ như vậy nữa.