Chương 2 - Phượng Hoàng Đấu Phượng Hoàng
2.
Dứt lời, lập tức có một tỳ nữ rửa chân ngẩng đầu, cao giọng nói:
“Khởi bẩm nương nương, nô tỳ có một thứ tốt để bảo dưỡng chân.”
Ta nhướng mày phân phó: “Mang qua đây ta xem thử.”
Tỳ nữ rửa chân bò tới trước mặt ta, hai tay dâng lên một hộp thuốc mỡ.
“Đây là công thức bí truyền của nhà nô tì! Thoa lên chân mỗi ngày có thể khiến cho da thịt càng thêm mịn màng.”
[Mới là lạ đó,
[Thời gian trôi qua, thuốc sẽ khiến cho chân của Yêu Phi này thối rữa, lúc đó xem nàng còn có thể kiêu ngạo thế nào!]
Tỳ nữ rửa chân vừa nói xong, một giọng nói khác lại vang lên.
Lúc đó ta mới chắc chắn rằng, ta có thể nghe được suy nghĩ của nàng ta.
Không ngờ trong tẩm cung của ta lại có một kẻ động cơ không sạch sẽ lẻn vào.
Tỳ nữ rửa chân háo hức nhìn ta, ngập ngừng nói:
“Nô tì to gan dâng lên nương nương thử xem? Bôi nó lên có thể ngay lập tức khỏi sưng đỏ.”
“Nó hữu ích như vậy, sao ngươi không dùng đi?”
Ta giật lấy lọ thuốc từ tay nàng ta, lấy ra một nắm và bôi lên mặt ả.
Tỳ nữ rửa chân hét lên, muốn bỏ chạy.
Thái Châu rất nhanh nhẹn, lập tức sai hai thái giám khống chế tỳ nữ đó lại.
Ta t át ả thành cái đầu heo, phẫn nộ hét lên:
“ Tiện tì, loại như ngươi mà cũng dám ở trước mắt bổn cung giở trò sao?”
“Nương nương khai ân, nô tì một lòng vì nương nương suy nghĩ, không dám giở trò gì đâu ạ!”
Tỳ nữ rửa chân cầu xin ta thương xót nhưng trong lòng lại tràn đầy oán hận:
[Quả nhiên là độc phi! Ta nhất định phải gi ết ả ta trả thù cho a tỷ! Vì dân trừ hại!]
Lý tưởng thì vĩ đại đó, nhưng đáng tiếc hiện thực lại tàn nhẫn.
Ta phất tay sai người nhốt ả tỳ nữ rửa chân ngu si này vào phòng giam.
Dứt lời, lập tức có một tỳ nữ rửa chân ngẩng đầu, cao giọng nói:
“Khởi bẩm nương nương, nô tỳ có một thứ tốt để bảo dưỡng chân.”
Ta nhướng mày phân phó: “Mang qua đây ta xem thử.”
Tỳ nữ rửa chân bò tới trước mặt ta, hai tay dâng lên một hộp thuốc mỡ.
“Đây là công thức bí truyền của nhà nô tì! Thoa lên chân mỗi ngày có thể khiến cho da thịt càng thêm mịn màng.”
[Mới là lạ đó,
[Thời gian trôi qua, thuốc sẽ khiến cho chân của Yêu Phi này thối rữa, lúc đó xem nàng còn có thể kiêu ngạo thế nào!]
Tỳ nữ rửa chân vừa nói xong, một giọng nói khác lại vang lên.
Lúc đó ta mới chắc chắn rằng, ta có thể nghe được suy nghĩ của nàng ta.
Không ngờ trong tẩm cung của ta lại có một kẻ động cơ không sạch sẽ lẻn vào.
Tỳ nữ rửa chân háo hức nhìn ta, ngập ngừng nói:
“Nô tì to gan dâng lên nương nương thử xem? Bôi nó lên có thể ngay lập tức khỏi sưng đỏ.”
“Nó hữu ích như vậy, sao ngươi không dùng đi?”
Ta giật lấy lọ thuốc từ tay nàng ta, lấy ra một nắm và bôi lên mặt ả.
Tỳ nữ rửa chân hét lên, muốn bỏ chạy.
Thái Châu rất nhanh nhẹn, lập tức sai hai thái giám khống chế tỳ nữ đó lại.
Ta t át ả thành cái đầu heo, phẫn nộ hét lên:
“ Tiện tì, loại như ngươi mà cũng dám ở trước mắt bổn cung giở trò sao?”
“Nương nương khai ân, nô tì một lòng vì nương nương suy nghĩ, không dám giở trò gì đâu ạ!”
Tỳ nữ rửa chân cầu xin ta thương xót nhưng trong lòng lại tràn đầy oán hận:
[Quả nhiên là độc phi! Ta nhất định phải gi ết ả ta trả thù cho a tỷ! Vì dân trừ hại!]
Lý tưởng thì vĩ đại đó, nhưng đáng tiếc hiện thực lại tàn nhẫn.
Ta phất tay sai người nhốt ả tỳ nữ rửa chân ngu si này vào phòng giam.