Chương 10 - Phượng Hoàng Đấu Phượng Hoàng
10.
Tiên hoàng có hơn chục hoàng tử.
Ông ta đột ngột qua đời vào năm đó đã gây ra cuộc chiến giành ngai vàng rất khốc liệt.
Hắn ta khôn ngoan bảo vệ bản thân, trở thành hoàng tử duy nhất còn sống sót ngoài Nhiếp Hàn Sương.
Sau khi Nhiếp Hàn Sương lên ngôi, hắn rút lui khỏi triều đình, trở thành một vương gia nhàn tản, thờ ơ với cuộc đời.
Tuy nhiên lại không phải vậy.
Thanh Trúc một năm trước chính là quân cờ mà U Vương dùng để phục kích Nhiếp Hàn Sương.
Đáng tiếc quân cờ này lại có ý đồ bất chính, bị vạch trần sớm do muốn một bước lên mây.
Và ta cũng nhân cơ hội này dọn dẹp lại hậu cung.
Mấy quân cờ khác của Thái Hậu, U Vương hay các đại thần khác đều bị ta lôi ra.
Ba tháng đó là ba tháng đen tối đẫm máu nhất.
Người người đều lo sợ, sợ rằng mình sẽ là vật hy sinh tiếp theo.
Ta suy nghĩ hồi lâu rồi sai Thái Châu đưa người vào.
U Vương cải trang giả làm thái giám.
Ta lệnh cho cung nhân lui ra, mỉm cười hỏi:
“Không phải Điện hạ đang đi du ngoạn bên ngoài sao?”
U Vương đứng thẳng lên, nhìn ta bằng ánh mắt trìu mến, ấm áp nói:
"A Oản, ta nghe nói hoàng đế đệ đệ rất sủng ái vị Tiệp dư mới tới kia, sợ ngươi buồn nên mới về gặp ngươi."
Nhìn xem!
Mấy lời hắn ta nói ái muội như vậy.
Ta nghịch nghịch hoa ngọc trên tay, vẻ mặt ủ rũ:
"U Vương, ta là phi, ngươi là thần, ngươi không phải nên gọi ta..."
"Quý phi nương nương!"
Nhiếp Hàn Hữu không hề để tâm lời cảnh báo của ta mà còn mạnh dạn tiến tới nắm lấy tay ta.
Giọng lo lắng, như thương hại ta:
"A Oản, tâm của Hoàng đệ đã không còn như trước, nàng còn muốn vì hắn mà thủ thân như ngọc sao?
"Nàng biết--
“Nàng có biết lý do suốt bao nhiêu năm qua ta không thành hôn là vì nàng không?
"Bản cung biết rồi thì đã sao, ngươi có thể làm gì cho bản cung?"
Ta không như lẽ thường mà tò mò nhìn U Vương.
Ngược lại, hắn ta không biết phải làm thế nào nữa, rút tay lại nói:
"Để bản vương xem xem..."
"Hahaha!"
Ta không thể nhịn được cười.
Nhiếp Hàn Hữu muốn xúi giục ta để hắn lợi dụng ư?
Nhưng ta, Khương Uyển Nhất, con gái duy nhất của Trấn Quốc tướng quân, làm sao có thể trở thành một quân cờ để người khác tùy ý thao túng chứ?
Ta đứng dậy, trịch thượng nhìn hắn, lần đầu tiên bộc lộ tham vọng của mình:
"Ta muốn vị trí trên cao đó, ngươi có thể lấy nó cho ta không?"
Nhiếp Hàn Hữu lẩm bẩm hồi lâu, xắn tay áo nói:
“Nữ nhân sao có thể làm hoàng đế chứ!
“Nếu U Vương đã không làm được thì không cần ở đây nữa đâu.
“Thái Châu, tiễn khách!”
Tiên hoàng có hơn chục hoàng tử.
Ông ta đột ngột qua đời vào năm đó đã gây ra cuộc chiến giành ngai vàng rất khốc liệt.
Hắn ta khôn ngoan bảo vệ bản thân, trở thành hoàng tử duy nhất còn sống sót ngoài Nhiếp Hàn Sương.
Sau khi Nhiếp Hàn Sương lên ngôi, hắn rút lui khỏi triều đình, trở thành một vương gia nhàn tản, thờ ơ với cuộc đời.
Tuy nhiên lại không phải vậy.
Thanh Trúc một năm trước chính là quân cờ mà U Vương dùng để phục kích Nhiếp Hàn Sương.
Đáng tiếc quân cờ này lại có ý đồ bất chính, bị vạch trần sớm do muốn một bước lên mây.
Và ta cũng nhân cơ hội này dọn dẹp lại hậu cung.
Mấy quân cờ khác của Thái Hậu, U Vương hay các đại thần khác đều bị ta lôi ra.
Ba tháng đó là ba tháng đen tối đẫm máu nhất.
Người người đều lo sợ, sợ rằng mình sẽ là vật hy sinh tiếp theo.
Ta suy nghĩ hồi lâu rồi sai Thái Châu đưa người vào.
U Vương cải trang giả làm thái giám.
Ta lệnh cho cung nhân lui ra, mỉm cười hỏi:
“Không phải Điện hạ đang đi du ngoạn bên ngoài sao?”
U Vương đứng thẳng lên, nhìn ta bằng ánh mắt trìu mến, ấm áp nói:
"A Oản, ta nghe nói hoàng đế đệ đệ rất sủng ái vị Tiệp dư mới tới kia, sợ ngươi buồn nên mới về gặp ngươi."
Nhìn xem!
Mấy lời hắn ta nói ái muội như vậy.
Ta nghịch nghịch hoa ngọc trên tay, vẻ mặt ủ rũ:
"U Vương, ta là phi, ngươi là thần, ngươi không phải nên gọi ta..."
"Quý phi nương nương!"
Nhiếp Hàn Hữu không hề để tâm lời cảnh báo của ta mà còn mạnh dạn tiến tới nắm lấy tay ta.
Giọng lo lắng, như thương hại ta:
"A Oản, tâm của Hoàng đệ đã không còn như trước, nàng còn muốn vì hắn mà thủ thân như ngọc sao?
"Nàng biết--
“Nàng có biết lý do suốt bao nhiêu năm qua ta không thành hôn là vì nàng không?
"Bản cung biết rồi thì đã sao, ngươi có thể làm gì cho bản cung?"
Ta không như lẽ thường mà tò mò nhìn U Vương.
Ngược lại, hắn ta không biết phải làm thế nào nữa, rút tay lại nói:
"Để bản vương xem xem..."
"Hahaha!"
Ta không thể nhịn được cười.
Nhiếp Hàn Hữu muốn xúi giục ta để hắn lợi dụng ư?
Nhưng ta, Khương Uyển Nhất, con gái duy nhất của Trấn Quốc tướng quân, làm sao có thể trở thành một quân cờ để người khác tùy ý thao túng chứ?
Ta đứng dậy, trịch thượng nhìn hắn, lần đầu tiên bộc lộ tham vọng của mình:
"Ta muốn vị trí trên cao đó, ngươi có thể lấy nó cho ta không?"
Nhiếp Hàn Hữu lẩm bẩm hồi lâu, xắn tay áo nói:
“Nữ nhân sao có thể làm hoàng đế chứ!
“Nếu U Vương đã không làm được thì không cần ở đây nữa đâu.
“Thái Châu, tiễn khách!”