Chương 2 - Phượng Hoàng Của Đế Quân
6
“Trong phượng tộc, ngươi vẫn chỉ là ấu điểu thôi.” – hắn khẽ cười, rồi bỗng chuyển chủ đề – “Có muốn đến Phật quốc phương Tây một chuyến chăng? Nghe nói nơi ấy có Bồ đề quả rất ngon.”
Ta lập tức bị dẫn dụ, mắt sáng rỡ:
“Muốn!”
Phật quốc phương Tây bao phủ trong một mảnh kim quang, giữa không trung lơ lửng tiếng phạm âm như có như không.
Khi chúng ta đến, vừa vặn bắt gặp chư Bồ Tát đồng thanh tụng kinh.
“Đế quân đến thật đúng lúc.” – Quan Âm Bồ Tát tay cầm tịnh bình, mỉm cười khẽ gật đầu – “Vị tiểu thí chủ này là…”
“Tiểu phượng của ta.” – Đế quân đáp lại vô cùng tự nhiên, còn giơ ta lên cao quá đỉnh đầu – “Đưa nàng ra ngoài mở rộng kiến văn.”
Ta chú ý, khi hắn thốt hai chữ ‘của ta’, mấy vị Bồ Tát đều thoáng liếc nhau, ánh mắt mang vài phần ý vị thâm sâu.
“Nghe nói chân thân của Phượng hoàng đẹp đẽ vô song,” – Văn Thù Bồ Tát hiền hòa mở lời – “chẳng hay hôm nay có thể hữu duyên được chiêm ngưỡng?”
Ta ngước mắt nhìn Đế quân. Hắn chỉ rất khẽ gật đầu.
Thế là ta xoay người một vòng, hóa trở về nguyên hình —— một tiểu phượng hoàng lông vũ vàng đỏ rực rỡ, đuôi dài lưu quang tỏa sáng, dưới ánh Phật quang càng thêm rực rỡ chói lòa.
Chư Bồ Tát đồng loạt tán thán.
Biến lại hình người xong, Địa Tạng Bồ Tát bỗng nói:
“Tiểu thí chủ từng đến Kính Duyên Sơn chưa? Nơi ấy có một chiếc Tam Sinh kính, có thể phản chiếu tiền thế kim sinh.”
Mắt ta sáng lên:
“Thật sao? Đế quân, chúng ta đi xem có được không?”
Thần sắc Đế quân thoáng ngưng lại, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu:
“Ngươi muốn, thì đi thôi.”
Kính Duyên Sơn quanh năm sương mù giăng kín, trên đỉnh núi dựng một chiếc cổ kính thanh đồng khổng lồ, khung gương khắc đầy phù văn phức tạp.
“Nghe nói chỉ cần đứng trước gương, có thể thấy được tiền kiếp, cùng với…” – ta háo hức chạy lên phía trước, rồi bỗng lúng túng, “cùng với cái gì ấy nhỉ?”
“Cùng với người định mệnh của ngươi.” – Đế quân chậm rãi tiếp lời.
Ta nôn nóng không chờ được, lập tức đứng ngay trước gương.
7
Mặt gương ban đầu tĩnh lặng như thường, dần dần gợn lên từng vòng sóng, rồi hiện ra một tiểu tinh linh mọc đôi cánh trong suốt, đang múa lượn giữa vườn hoa rực rỡ.
“Đây là tiền kiếp của ta sao?” – ta kinh ngạc áp sát, đôi mắt sáng bừng – “Đáng yêu quá!”
“Thì ra kiếp trước ngươi là một tiểu tinh linh.” – Đế quân khẽ xoa mái tóc ta.
“Thế còn… cái người gì đó… người định mệnh của ta thì sao?”
Hình ảnh chuyển đổi, chỉ thấy một màn sương mờ nhòe, ẩn ẩn hiện hiện bóng người, nhưng thế nào cũng không thể thấy rõ dung nhan.
“Lạ thật, vì sao lại không thấy rõ?” – ta nhón chân, suýt dán mặt vào gương.
Sau lưng truyền đến giọng nói trầm thấp của Đế quân:
“Bởi thời cơ chưa đến…”
Ta ngoái lại nhìn, chợt phát hiện vẻ mặt hắn khác lạ. Trong gương, bóng dáng hắn và màn sương kia thoáng chốc chồng khít lên nhau, kỳ dị đến khó hiểu.
“Đế quân, ngài thấy gì vậy?” – ta tò mò hỏi.
Hắn bỗng vươn tay kéo ta rời khỏi gương:
“Về thôi.”
Xuống núi, hắn vẫn giữ im lặng.
Ta lén quan sát gương mặt nghiêng của hắn, thấy mày hơi nhíu, như đang suy tính điều gì trọng yếu.
“Đế quân không vui sao?” – ta khẽ kéo tay áo hắn.
Hắn dừng bước, đưa tay vén lọn tóc rối bên má ta ra sau tai:
“Không. Chỉ là đang nghĩ… trạm kế tiếp nên tìm nương thân ngươi ở đâu.”
“Thật ra… tìm không thấy cũng chẳng sao.” – ta buột miệng, “Có Đế quân là đủ rồi. Nhưng mà… ta cũng muốn gặp bà một lần.”
8
Nhân gian nắng ấm hơn cả Thiên đình, lại mang theo mùi khói lửa riêng biệt.
Ta nằm rạp trên đầu mây của Đế quân, cái mũi khụt khịt liên hồi.
“Kẹo hồ lô! Khoai nướng! Đế quân, ngài ngửi thấy không, thơm quá!”
Đế quân bất lực ấn xuống bàn tay nhỏ đang ngọ nguậy:
“Trước tiên tìm nương thân ngươi đã.”
Lần theo khí tức, chúng ta dừng lại trước một tòa phủ đệ lộng lẫy, bảng hiệu trên cổng đề ba chữ rồng bay phượng múa: ‘Phượng Hoàng Cư’. Trước cửa còn có hai thiếu niên thị vệ dung mạo tuấn tú đứng canh.
Khóe miệng Đế quân khẽ giật:
“Phong cách này… quả nhiên là của mẫu thân ngươi.”
Vừa bước vào sân, tiếng cười ngân nga như chuông bạc liền truyền tới. Qua hành lang, cảnh tượng trước mắt khiến mặt Đế quân thoắt chốc đen như đáy nồi.
Nương thân ta nghiêng người tựa trên tháp mềm trải gấm, hai bên là hai nam tử anh tuấn. Một kẻ dâng nho tận miệng, một kẻ xoa bóp đôi chân.
Xung quanh lại còn năm sáu mỹ nam phong thái bất đồng, kẻ thì gảy đàn, kẻ rót rượu, kẻ phe phẩy quạt.
“Nương… nương thân?” – giọng ta biến điệu run run.
Người đẹp trên tháp nghe thấy, lập tức ngẩng đầu, đôi mắt phượng đỏ vàng long lanh, rồi bỗng nhảy dựng lên:
“Con ta!”
Bà lướt như gió, nhưng tới cách Đế quân chừng ba bước thì khựng lại, gượng cười:
“À ha ha… Đế quân cũng đến rồi à…”
Sắc mặt Đế quân đen kịt hơn cả than đá.
Ánh mắt nương thân đảo qua lại giữa ta và hắn, bỗng lóe sáng vẻ như bừng tỉnh ngộ:
“Con ơi, con và Đế quân… bỏ trốn cùng nhau rồi?”
“Phụt—”
9
Trán Đế quân nổi gân xanh:
“Nói bậy gì thế! Là nữ nhi ngươi nói nhớ ngươi, bổn quân mới đặc biệt đưa nó tới tìm.”
Nương thân ta vỗ ngực thở phào:
“Dọa chết ta rồi, cứ tưởng Đế quân tìm ta tính sổ món nợ ba mươi năm trước.”
Bà kéo ta về bên cạnh, bóp bóp hai má ta:
“Con ngoan, sao vẫn nhỏ xíu thế này? Đế quân không cho con ăn no à?”
“Con ăn nhiều lắm rồi mà!” – ta phản bác, “Tiên đan của Lão Quân con còn coi như kẹo để nhai đấy!”
Đế quân khẽ ho một tiếng:
“Đã tìm được ngươi, thì cứ để nàng ấy ở cạnh ngươi một thời gian đi.”
Nụ cười của nương thân bỗng khựng lại:
“À? Cái này thì…”
Đế quân chỉ liếc mắt qua nương thân lập tức đứng nghiêm chỉnh:
“Không thành vấn đề! Tuyệt đối không thành vấn đề!”
“Đế quân… sắp đi rồi sao?” – ta bỗng thấy viên kẹo hồ lô trong miệng chẳng còn ngọt nữa.
Hắn khom người, ngang tầm mắt ta, từ trong tay áo lấy ra một chiếc nhẫn khảm đầy tinh quang:
“Trong này có vài món đồ nhỏ, khi nào chán thì lấy ra chơi.”
Ta nhận lấy, phát hiện trong đó là một tiểu thế giới, chứa đầy thiên tài địa bảo, kỳ trân dị vật, thậm chí còn phong phú hơn cả bảo khố Thiên đình ta từng thấy.
“Còn cái này nữa.” – đầu ngón tay hắn chạm nhẹ lên mi tâm ta, một đạo kim quang nhập thể – “Nếu gặp nguy hiểm, ta sẽ lập tức hay tin.”
Bên cạnh, nương thân nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Đây chẳng phải là đem nửa cái Thiên đình nhét cho con bé rồi sao…”
Đế quân đứng thẳng dậy, lần cuối cùng nhìn ta, bỗng cúi xuống, ôm ta vào lòng.
Trong vòng tay hắn, ấm áp như ngọc, phảng phất mùi đàn hương nhàn nhạt.
“Phải nghe lời.” – hắn thì thầm bên tai ta, rồi hóa thành một đạo kim quang, biến mất nơi chân trời.
Ta chạm vào chiếc nhẫn còn vương hơi ấm, trong mắt bỗng dâng lên một tầng chua xót.
“Chậc chậc…” – nương thân lắc đầu, ghé sát ta cười híp mắt – “Con à, con đây là câu được kẻ khó đối phó nhất trong tam giới rồi sao?”
“Thôi thôi nào.” – bà dang tay ôm vai ta – “Đừng bày cái bộ dạng cún nhỏ bị bỏ rơi ấy. Đi thôi, nương thân dẫn con mở mang thế nào mới gọi là cuộc sống tiêu dao chân chính!”
Bà xoay người, vẫy tay với đám nam sủng phía sau:
“Giải tán hết đi! Hôm nay con gái ta là lớn nhất!”
10
Thoáng chốc, đã một trăm ba mươi năm trôi qua.
Ta ngồi xổm trên mái ngói ngôi nhà mới ở trấn Thanh Khê, đếm số ngày mẫu thân lại bỏ nhà ra đi —— mười bảy ngày lẻ ba canh giờ.
“Lại chạy rồi à.” – ta gặm bánh ngọt trộm từ chợ, mắt dõi theo ánh hoàng hôn cuối cùng còn sót lại giữa núi non xa xa.
Lần này bà để lại giấy, nói xuống Nam Hải tìm loại trân châu biết ca hát.
Dưới mái hiên vang lên tiếng bà thím hàng xóm lầm bầm:
“Con gái nhà ai lại leo lên nóc nhà thế kia! Chẳng ra thể thống gì…”
Ta bèn lè lưỡi làm mặt quỷ, rồi lộn nhào một vòng đáp xuống đất. Mẫu thân nói chẳng sai, nhân gian đúng là lắm phép tắc.
So với hồi một trăm ba mươi năm trước lúc mới hạ phàm, ta đã thu liễm hơn nhiều —— ít ra sẽ không còn ngang nhiên mọc đuôi phượng hoàng giữa phố để dọa trẻ con nữa.
Vào đến nhà, ta đá mấy cái túi gấm vương vãi trên đất.
Đều là “đồ chơi nhỏ” năm xưa Đế quân đưa, giờ đã vơi quá nửa. Mẫu thân từng đem đổi rượu, cờ bạc, thậm chí còn mua một con ngựa nghe nói mang huyết mạch kỳ lân —— hôm sau nó liền hất bà thẳng xuống sông.
“Con à, Đế quân cho thì cứ dùng, không dùng thì phí.” – lần nào bà cũng nói vậy, rồi nhét kẹo vào miệng ta để chặn lời phản đối.
Ta cúi xuống nhặt một túi gấm thêu tinh văn. Năm xưa từng chứa viên bảo châu triệu hồi Thiên Hà thủy, giờ chỉ còn sót lại mấy hạt cát.
Một trăm ba mươi năm —— đủ để một tiểu phượng trưởng thành, cũng đủ để ký ức phai nhạt dần.
Đã từng, ta khóc nháo đòi lên Thiên đình tìm Đế quân.
Cuối cùng, mẫu thân chịu không nổi, năm mươi năm trước đưa ta đến Nam Thiên Môn. Thiên tướng giữ cửa nói: Đế quân đã xuất chinh nơi vực ngoại, ngày về chưa định.