Chương 4 - Luyện Võ - Phù Sinh Niệm

4

Khi mới gặp Mục Bình Xuyên, ta là Công chúa không có chút cảm giác tồn tại nhất trong hoàng cung.

Mẫu phi không muốn đáp lại phụ hoàng, ngày ngày bầu bạn với bàn thờ Phật, cầm châu niệm Phật, không tranh không giành, ngay cả trước sân cũng không mấy khi ra.

Mỗi ngày ta bị vây hãm trong trời đất bốn phương đơn độc. Mẫu phi muốn ta đọc các loại sách binh thư, sách sử, nông thư, y thư, tạp ký, sách gì cũng có. Đọc vừa nhiều vừa lẫn lộn, có lúc cũng cảm thấy nhàm chán. Nếu vậy ta thường lặng lẽ trốn ra ngoài tìm người chơi đùa.

Một năm nọ, Hoàng Hậu nương nương cho bằng hữu của hoàng huynh đến dự tiệc sinh thần, không ít công tử tiểu thư đến đây.

Nghe nói yến hội rất long trọng, còn có rất nhiều trò chơi mới lạ, ta không kìm được tò mò, trộm trèo lên cây lá bản bên tường ngự hoa viên lén nhìn.

*cây lá bản: tên một loại cây

Hoàng huynh, cũng chính là Bệ hạ hiện nay, lớn tiếng gọi: “Tử Sùng, mau đến tỷ thí một trận với ta.”

Cảnh xuân ấm áp, gió xuân say lòng người.

Thiếu niên Tướng quân y phục đen rộng rãi, mang theo rượu, nhận lấy kiếm, nhún người nhảy ra ngoài đình, khiến đám hoa hải đường tung rơi, phi thân múa kiếm.

Kiếm pháp của chàng, trong cương có nhu, trong nhu có cương, hút hồn đoạt phách.

Dáng người tùy ý tiêu sái, liên tục biến hóa dưới xuân sắc vô biên.

Tỷ thí kết thúc, chàng ném kiếm xuống, chê cười võ nghệ của hoàng huynh không chút tiến bộ, ngửa cổ đổ rượu vào miệng.

Ta lẳng lặng nhìn, tựa như trên thế gian này chỉ còn lại thiếu niên lang sảng khoái lại tươi sáng.

Đột nhiên chàng nhìn về phía ta.

Tầm mắt chạm nhau giống như lục bình sông giao với biển lớn.

Bỗng dưng ta nhớ tới câu thơ kia…

Tối thị ngưng mâu vô hạn ý, tự tằng tương thức tại tiền sinh.

*đại ý là chỉ nhìn thôi cũng như có muôn ngàn lời muốn nói, tựa như đã quen biết ở kiếp trước.

Hoàng huynh cất cao giọng nói một câu: “Tiểu thất sao lại ở trên cây? Mau xuống đây, có bánh kẹo muội thích đấy.”

Ta giật mình, hoảng quá mà rơi xuống cây, thành chuyện cười của toàn hoàng cung.

Mẫu phi phạt ta quỳ ở Phật đường ba ngày, hoàng huynh tới khuyên, nói dối với mẫu phi là ta lên cây lấy diều cho cửu Công chúa.

Cũng không tính là nói dối, trước khi ngã xuống, ta thật sự đã thuận tay làm rớt con diều.

Thừa dịp hoàng huynh và mẫu phi nói chuyện, ta dùng bạc vụn tích cóp trong nửa năm, đưa cho tiểu thái giám bên cạnh hoàng huynh đổi lấy tin tức về Tướng quân.

“Ngài ấy là Mục Bình Xuyên, tên chữ là Tử Sùng.”

“Con trai độc nhất của Tướng quân Định Viễn Hầu phủ dũng mãnh. Thuở nhỏ lớn lên ở biên cương, văn võ song toàn, tài đức xuất chúng. Hơn mười tuổi theo phụ mẫu nhập quân, từng mang một đội kỵ mã thâm nhập vào trong phe địch, thiêu rụi lương thảo, cắt đứt tiếp viện, không đánh cũng khiến chúng phải rút lui hơn ba trăm dặm, trở thành truyền kỳ trong quân. Quen biết rộng rãi, người đi theo cũng không ít, năm nay vừa mới mười sáu, đã bắt đầu có khí thế của một đại tướng.”

Màn đêm buông xuống, ta liền nói với mẫu phi, ngày thường đọc sách cốt là để luyện binh, ta muốn tập võ.

Ai ngờ vừa nói, mẫu phi không nói hai lời đã đồng ý, nói Nguyệt Lê cô cô dạy ta.

Nhưng suy cho cùng gốc rễ yếu kém, ta nhớ lại chiêu thức chàng múa kiếm ngày đó bắt chước luyện tập theo, có thể luyện hời hợt bắt chước được vài phần, lại không học được khí phách và công lực.

Nhưng ta nghĩ, chỉ cần khổ luyện, chắc chắn sẽ đạt được thành tựu.